Giản Dật Mặc gọi Bạch Sương tới phòng làm việc, hắn cũng không nói với Bạch Sương những lời thực dụng gì.

Chẳng qua chỉ nói những lời sáo rỗng kiểu như "Thật trùng hợp, thì ra em là nhân viên của công ty này".

Bạch Sương chỉ đơn giản không có biểu cảm gì.

Sao lại trùng hợp chứ?

Cô rất rõ ràng rằng sau khi Giản Dật Mặc điều tra ra được bối cảnh của cô, mới cố ý nhờ quan hệ để tới công ty này, nhảy dù thành tổng giám đốc.

Ở kiếp trước trước hắn cũng từng bước từng bước như vậy mà tấn công vào trái tim của Lâm Bạch Sương.

Nhưng kiếp này, thật ngại quá, không có hứng thú.

Thời gian làm việc một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Gần tới giờ tan làm, quản lý tới trưng bày ý kiến của mọi người, thống kê xem chút nữa hội họp mọi người muốn ăn cái gì chơi cái gì.

"Bạch Sương, tối nay cô có tới không?" Quản lý hỏi.

Bạch Sương lắc đầu, "Mọi người cứ đi chơi đi, cơ thể của tôi không được tốt, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người."

Khuôn mặt của Mặc Minh Huyền tràn đầy chân thành mà nói: "Lâm Bạch Sương, tối nay cô đi chơi cùng với chúng tôi đi.

Tôi đã suy nghĩ lại cả ngày hôm nay rồi, cảm thấy bản thân mình thực sự đã làm sai, tôi hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để tôi được nhận lỗi với cô."

"Đúng vậy đó Bạch Sương, chúng ta cũng đã làm đồng nghiệp với nhau lâu đến vậy rồi, nhưng mỗi lần tụ tập cô đều không tới, như vậy chúng ta làm sao có thể giao lưu tình đồng nghiệp được chứ?

Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không chọn những nơi quá ồn ào, sẽ không để cho cơ thể của cô xảy ra vấn đề gì đâu."

Mấy người đồng nghiệp cùng tụ lại, làm Giản Dật Mặc cũng bị thu hút tới.

Sau khi biết được là chuyện gì, Giản Dật Mặc mới cười nói: "Mọi người cùng nhau đi đi, tất cả chi phí trong tối nay đều tính hết lên đầu tôi, cũng xem như là tôi vừa mới vào công ty nên mời mọi người một bữa."

Cũng đã đến mức độ này rồi, nếu Bạch Sương còn không đi nữa thì có thể sẽ làm cho mọi người tức giận.

Thế là, 6 giờ tối, một nhóm người ùn ùn cùng kéo nhau đi ăn.

9 giờ, mọi người tới một quán bar.

Âm nhạc của quán bar này không ồn ào sôi động như ở trong hộp đêm, nó vẫn được nằm trong giới hạn có thể chịu đựng của Bạch Sương.

"Muốn ăn cái gì tự mình gọi, không cần tiết kiệm tiền cho tôi." Giản Dật Mặc vô cùng hào phóng, làm cho cả đám nhân viên dấy lên một trận hoan hô reo hò.

Bạch Sương nói với nhân viên phục vụ cô muốn gọi một cốc nước ép dưa hấu.

"Lâm Bạch Sương, chuyện hôm nay tôi xin lỗi cô, là tôi làm sai, đều là lỗi của tôi."

Mặc Minh Huyền đón lấy một cốc bia, "Ly bia này tôi uống cạn, cô cứ tùy ý."

Mặc Minh Huyền đã bị công ty trừng phạt, trừ tiền thưởng của một năm, đồng thời không được thăng chức trong 3 năm, mỗi tháng chỉ được nhận lương cơ bản.

Nếu như cô ta là một người từ nơi khác tới, thì hình phạt như vậy đã tương đương với việc ép buộc cô ta phải từ chức.

Chỉ một chút lương cơ bản ít ỏi như vậy thì đến tiền cơm còn không đủ.

Nhưng Mặc Minh Huyền là người ở đây, trong nhà cũng không cần cô ta phải kiếm tiền, tiền lương của cô ta chỉ cần đủ để tự bản thân cô ta tiêu là được.

Cho nên cô ta mới không từ chức.

Mặc Minh Huyền một hơi uống cạn ly bia, một vài đồng nghiệp xung quanh ồn ào vỗ tay cỗ vũ.

"Lấy nước ép thay rượu." Bạch Sương đơ ly nước ép trái cây lên, uống một hơi.

Giản Dật Mặc cũng nâng ly bia của mình lên, nói một tràng những câu khách sáo, sau đó tất cả mọi người cùng nhau nâng ly uống.

Chỉ có một mình Bạch Sương cầm một ly nước ép hoa quả, nhìn có vẻ chói mắt lạ thường.

Qua ba vòng rượu.

"Lâm Bạch Sương, cô thực sự không uống một chút sao?" Đã có đồng nghiệp bắt đầu say rượu, rồi mượn cớ say để làm khó Bạch Sương.

"Tôi chỉ nghe nói người bị bệnh tim tốt nhất đừng uống rượu, nhưng không phải cô đã làm phẫu thuật thay tim rồi sao, bây giờ đã là trái tim khỏe mạnh, cô uống một ít cũng đâu có vấn đề gì."

"Tới đây tới đi, tôi rót cho cô một chút, cô chỉ cần uống một chút ít, nếu không thì tất cả mọi người chúng tôi đều uống, chỉ có mình cô không uống, như vậy cũng quá không cho chúng tôi mặt mũi rồi."

Thứ Mặc Minh Huyền đợi chính là thời khắc này.

Cô ta vô thanh vô thức (âm thầm) đổ đầy ly của mình, nâng ly lên với Bạch Sương, "Lâm Bạch Sương, tôi cảm thấy tôi vẫn nên kính cô thêm một ly.

Đây là ly thứ năm tôi kính cô trong tối nay, bốn ly trước tôi đều đã uống sạch sẽ đến không còn một giọt, hi vọng một ly này, dù nhiều hay ít thì cô cũng uống với tôi một chút."

Nói xong Mặc Minh Huyền lại một hơi uống sạch.

"Uống một chút, uống một chút!"

"Mặc Minh Huyền người ta cũng đã uống nhiều như vậy rồi, cũng đã xin lỗi cô chân thành đến vậy rồi, cô không uống một chút là vì vẫn chưa tha thứ cho cô ấy sao?"

"Lâm Bạch Sương cô có chút nhỏ mọn rồi đấy!"

Có những mấy người đồng nghiệp nam say bí tỷ chen đến chỗ Bạch Sương, bọn họ còn cầm theo ly của mình tụ lại trước mắt của Bạch Sương.

Bọn họ đổ đầy bia vào ly của mình, gần như muốn gạy miệng Bạch Sương ra để đổ bia vào.

Vào thời điểm Bạch Sương sắp động thủ, thì một giọng nói tà mị trầm thấp xen vào trong đám người.

"Tiểu cô nương người ta không muốn uống, làm gì mà phải ép cô ấy chứ."

Mọi người dồn dập dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn.

Trong quán bar mờ tối, người đàn ông đi ngược sáng mà tới, sau lưng anh là ánh đèn muôn màu muôn vẻ.

Các ngón tay phải thon dài trắng trẻo của anh đang cầm một ly rượu hình vuông, chất lỏng màu vàng kim lấy viên đá hình tròn trong ly làm trung tâm mà đong đưa.

Nút áo đầu tiên của chiếc áo sơ – mi màu đen anh đang mặc lười biếng mà mở ra, lộ ra xương quai xanh quyến rũ mê hoặc.

Lại nhìn lên trên nữa, liền bắt gặp một đôi môi mỏng với nụ cười xấu xa, và một khuôn mặt anh tuấn tới mức có thể làm cho người ta vừa trông thấy đã phải thét gào.

Người đàn ông bước vào đám người, bỏ ly rượu của anh xuống, ung dung tịch thu cái ly rượu mà đám đồng nghiệp đang ép Bạch Sương uống, một hơi uống cạn.

"Phụt, đây là thứ rượu gì vậy, không thú vị chút nào."

Người đàn ông lại cầm ly rượu của mình lên một lần nữa, nâng lên hướng về các đồng nghiệp quấy rối gây sự lúc nãy, "Muốn uống rượu tới vậy, vậy không bằng tới thử của tôi xem?"

Những người này đều nhận ra rằng rượu của người đàn ông này cực kỳ mạnh, dựa vào tựu lượng của bọn họ, thì loại rượu này chỉ cần uống nửa ly thôi đã phải ngã xuống đất rồi.

"Vị tiên sinh này thật ngại quá, mọi người chỉ là đang đùa giỡn." Giản Dật Mặc bước ra, mỉm cười nho nhã.

Nhưng trong lòng hắn lại đang hận chết người đàn ông đột nhiên nhảy ra này.

Nếu như người đàn ông này không nhảy ra, vậy thì người "Anh hùng cứu mĩ nhân" này sẽ là hắn!

Lâm Bạch Sương cũng sẽ có ấn tượng tốt đối với hắn!

"Một đám người lại đùa giỡn với một cô gái yếu đuối, có ý nghĩa sao?"

Người đàn ông quay về vị trí ban đầu của mình rồi cầm theo một chai rượu tới, đặt xuống trước mặt Giản Dật Mặc, "Tới đây, chúng ta cùng uống hết chai rượu này."

Khóe miệng Giản Dật Mặc co rút.

Loại rượu này rất mạnh, cho dù là hai người cùng uống hết chai này thì cũng phải bất tỉnh nhân sự mất hai ngày.

"Vị tiên sinh này, anh đừng đùa nữa." Giản Dật Mặc cười bối rối, lời nói xuyên qua từ các kẽ răng.

"Tôi không đùa giỡn với anh." Nụ cười xấu xa anh vẫn luôn treo trên môi lập tức tan biến, đôi mắt đen trở nên lạnh buốt, còn hơi hơi lập lòe một tia lệ (tà bạo) khí băng lạnh.

Giản Dật Mặc đối mặt với anh mấy giây, cuối cùng vẫn là bị đánh bại dưới trận địa của anh, "Tôi uống không nổi."

"Ừ, bây giờ anh đã hiểu được cảm giác của cô ấy rồi đấy." Người đàn ông nhận được kết quả mà mình muốn, cầm chai rượu và ly rượu của mình lên chuẩn bị rời đi.

"Anh trai." Bạch Sương đứng trong đám người bỗng nhiên lên tiếng.

Cô đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên người của người đàn ông, chìa tay giữ lấy cánh tay của anh, nở nụ cười vừa ngọt ngào mềm mại lại ngoan ngoãn.

"Anh trai, sao anh lại ở đây?"

Tần Vật nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Sương một cái, khóe môi anh cong lên một nụ cười vừa trêu người vừa xấu xa, "Em gái nhỏ, anh không ăn loại hình cô gái nhỏ như em, em vẫn nên nhanh chóng về nhà ngủ đi."

[Mẹ nó!] Lãn Đản hết sức kinh hãi mà trợn to mắt.

[Chuyện gì vậy, người này rõ ràng chính là Tần Vật, là thần sa ngã, nhưng tại sao anh ta so với ban ngày lại giống như đã biến thành một người khác vậy? ]

[Chủ nhân, từ anh trai mà anh ta hiểu, không cùng ý nghĩa với từ anh trai mà người gọi, hoàn toàn không giống nhau luôn!]

* * *

Lời của Editor: Đây là chương phúc lợi Trung Thu nhé! Chúc các bạn đọc giả ít ỏi của mình có một ngày tết Trung thu vui vẻ! Về lịch đăng truyện từ nay sẽ cố định cách một ngày đăng 1 chương nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện