Tay đang thắt cà vạt của Tần Vật hơi hơi dừng lại.

Ghét Lâm Bạch Sương không?

Trước kia, khi vừa mới biết ba Tần tái hôn, đã từng ghét.

Cùng là gia đình đơn thân như nhau, vì sao cô ấy mỗi ngày đều có thể tươi cười ngây thơ hồn nhiên, giống như trên thế giới này không có chuyện gì đáng để làm cô đau buồn, sống vui vẻ tới vậy.

Mà anh, lại chỉ có thể thu mình trong một góc, tự mình liếm láp vết thương?

Nhưng trải qua hai ngày tiếp xúc này, anh phát hiện Lâm Bạch Sương trừ việc có hơi dính người ra, thì hình như cũng không có đến nỗi đáng ghét như anh nghĩ.

Tần Vật thắt cà vạt xong, không trả lời câu hỏi của Bạch Sương, mà nhìn về phía nhà bếp, "Đã làm cái gì?"

Bấy giờ, Bạch Sương mới nhớ tới đồ mới làm được một nửa ở trong nồi.

Cô vội vã sải bước bằng đôi chân ngắn ngủi của mình xông vào, đầu cũng không quay lại mà nói: "Anh trai, anh đợi thêm hai phút nữa, sắp làm xong rồi."

"Ừ." Tần Vật lấy sữa bò trừ trong tủ lạnh ra.

Nghe thấy tiếng chiên trừng từ trong nồi truyền tới, anh suy nghĩ một chút, vẫn là xoay người đi tới tủ bát lấy ra hai cái bát.

Chờ tới lúc Bạch Sương đặt hai phần sandwich tự chế lên bàn, cô liền nhìn thấy trước mặt cô và trước mặt anh đã được đặt hai ly sữa bò nóng.

"Anh trai, anh thật chú đáo."

Lông mày Bạch Sương cong cong, giọng dễ thương ngọt mềm, "Đây là lần đầu tiên em làm bữa sáng, nếu không ngon thì anh cứ nói với em, để lần sau em có thể cải thiện."

Tần Vật vừa chuẩn bị động tay, nghe thấy liền giật mình, "Lần sau?"

"Đúng vậy." Bạch Sương đã cắn một miếng sandwich, hai má phồng phồng, cực kỳ giống một con sóc đáng yêu tham ăn.

Cô mơ hồ không rõ nói: "Em đã quyết định rồi! Sau này, mỗi ngày đều sẽ tới làm bữa sáng cho anh, như vậy thì sẽ không có mấy người phụ nữ lung tung nào tới quấy rầy anh trai."

Người phụ nữ lung tung, Tần Vật rất dễ dàng mà liên tưởng tới Trì Châu Bạch.

Anh không giải thích cái gì, không từ chối cũng không đồng ý với Bạch Sương, mà chỉ cúi đầu anh bữa sáng.

Ăn sáng xong, hai người chia nhau hai đường đi làm việc.

Tần Vật có xe nên tự mình lái xe đi làm, còn Bạch Sương phải ngồi tàu điện ngầm.

Có một ga tàu điện ngầm gần chung cư của Tần Vật, không cần chuyển trạm mà có thể trực tiếp chạy thẳng tới công ty, vô cùng thuận tiện.

Nhưng cần phải tốn khoảng 5 phút mới có thể tới được ga tàu điện ngầm.

Đi được 3 phút, Bạch Sương liền nhìn thấy có một đám người vây thành vòng tròn cách chỗ cô không xa.

Bọn họ đều nhìn rồi dùng tay chỉ vào trung tâm vòng tròn rồi sôi nổi bàn luận.

Bạch Sương đi qua nhìn, hóa ra là có một ông cụ đang nằm trên mặt đất, hình như là phát bệnh rồi ngất đi.

"Làm phiền nhường một chút." Cơ thể nhỏ bé của Bạch Sương rất khó khăn mà lách qua nhóm người để tiến vào bên trong.

"Cô bé, cháu muốn làm gì?"

Bạch Sương nói: "Cháu đi xem thử tình hình của ông ấy."

"Cháu tuyệt đối đừng đi, đã có người gọi 120, xe cấp cứu sắp tới rồi, nếu bây giờ cháu mà đi vào, lỡ như ông ta là kẻ lừa đảo muốn lừa tiền của cháu thì phải làm sao?"

Quần chúng xung quang sôi nổi khuyên ngăn Bạch Sương, đều kiến nghị cô đừng có đi lên phía trước giúp đỡ.

"Không sao." Bạch Sương không hề đê tâm chút nào.

Cô không để ý tới lời khuyên của đám người mà đi vào bên trong, tới bên người ông cụ rồi ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình.

Cô đưa những ngón tay trắng nõn mảnh mai của mình ra bắt mạch cho ông cụ, chưa được mấy giây, thì có một giọng nói rất hung dữ của người đàn ông xông tới.

"Cô làm cái gì đó! Ba tôi có bệnh cao huyết áp, cô đã làm gì ba tôi!" người đàn ông nước da đen với vẻ mặt hung thần ác sát, một đưa một tay đẩy Bạch Sương ra.

Quần chúng vây xem lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế, trong thâm tâm thì lại cảm thấy may mắn vì lúc nãy bản thân không đi vào.

"Ba của anh mắc bệnh rồi, tôi đang giúp ba anh xem bệnh." Bạch Sương rất điềm tĩnh nói, sau đó cô lại muốn tiếp tục bắt mạch.

"Cô đừng có chạm vào ba tôi! Không ngờ rằng một cô bé trông có vẻ yếu ớt như cô, lại xuống tay ác độc như vậy! Ba tôi đã thành ra như vậy rồi mà cô còn muốn hạ độc thủ (ra tay tàn độc) !"

Người đàn ông da đen trực tiếp hắt nước bẩn lên người Bạch Sương, "Đều là do cô hại, ba tôi mới thành cái dáng vẻ như vậy, hôm nay, cô mà không để lại 100 vạn thì cô đừng hòng đi!"

Nghe thấy phải đền tiền, thì có rất nhiều quần chúng vây xem vội vã chuồn đi như bôi mỡ dưới lòng bàn chân.

(Chú thích: Bôi mỡ dưới lòng bàn chân chỉ việc rời đi một cách lặng lẽ)

Bọn họ không muốn có chút xíu quan hệ nào với việc phải đền tiền, cũng không muốn làm nhân chứng, vẫn nên nhanh chóng chạy thôi.

Bạch Sương lại không có chút mảy may sợ hãi nào.

Cô liếc nhìn ông cụ vẫn đang nhắm mắt nằm dưới đất, "Những cái khác để nói sau, bây giờ, anh hãy để tôi kiểm tra ba anh trước đã."

Người đàn ông da đen không cho, "Cái gì mà để sau rồi nói, nếu trên người cô có tiền thì nhanh chóng giao tiền ra đây cho tôi, không có tiền thì nhanh gọi người nhà tới.

Cô vẫn còn nghĩ rằng tôi đang nói giỡn sao? Xung quanh đây đều là anh em của tôi, muốn cô không đi được thì cô tuyệt đối sẽ không đi nổi."

Bạch Sương một lần nữa nhìn sắc mặt của ông cụ, rồi lắc đầu.

"Cô lắc đầu làm cái gì? Cô tính thà chết không nhận với tôi chứ gì?" Sắc mặt của người đàn ông da đen rất hung ác.

"Tôi không biết tình cảm giữa anh với ba anh như thế nào, nhưng sau này, sợ rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy ba mình nữa." Bạch Sương nói.

Người đàn ông da đen sững sờ, sau đó la mắng đòi xông tới động thủ với Bạch Sương.

Bạch Sương chủ động bước lên trước một bước, vẻ mặt lãnh đạm, "Nửa năm trước tôi vừa mới làm phẫu thuật thay tim, nếu như anh không sợ xảy ra án mạng, vậy thử động vào tôi đi."

Ngay lập tức, cả người của người đàn ông cứng đờ, "Cô.. cô đang nói giỡn?"

Đây cũng quá xui xẻo rồi, khó khăn lắm mới có một người đi vào, vậy mà đứa con gái này lại là một người có bệnh tim!

"Cô, cô dừng có nói láo lừa tôi, đừng cho rằng như vậy là tôi sẽ tha cho cô!" Người đàn ông da đen vẫn còn cãi bướng.

Lúc này, xe cấp cứu 120 tới.

Bạch Sương nói: "Nếu như anh không tin, ngay bây giờ tôi sẽ cùng anh tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra xem rốt cuộc có phải thôi đã thay tim hay không."

Nghe thấy âm thanh của xe cấp cứu, người đàn ông da đen như được bơm đầy sức mạnh, "Đi thì đi, dù sao thì tôi cũng không động vào người cô.

Đi bệnh viện thì cô phải trả tiền khám bệnh cho ba tôi, hãy đợi đi cô gái nhỏ, lần này có vẻ sẽ tốn không ít tiền đâu!"

Bạch Sương lại lắc đầu, "Không cần nữa rồi."

Người đàn ông da đen vẫn chưa kịp hỏi ý của cô là gì, thì bác sĩ ý tá trên xe cấp cứu xuống, trước hết làm kiểm tra đơn giản tình hình của ông cụ một chút.

"Cái này.." Bác sĩ kinh ngạc nhìn người đàn ông da đen, "Ông cụ đã mất rồi."

"Cái gì?" Người đàn ông da đen như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ngay lập tức quỳ gối xuống bên người ông cụ.

Mà Bạch Sương cũng không cho hắn ta thêm một ánh mắt nào nữa, bước đi.

"Cô gái, chờ một chút." Sau lưng có tiếng người gọi cô.

Bạch Sương quay người, người tới là một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, ăn mặc đúng mực, trang điểm tinh tế, nhìn có vẻ rất có giáo dưỡng.

"Xem như tôi đường đột, tôi có thể hỏi em một vấn đề không?" Người phụ nữ mỉm cười nói.

Bạch Sương: "Có thể."

"Em thực sự có bệnh tim sao?"

Bạch Sương: "Đúng vậy."

"Vậy trước khi em tới bên cạnh người ông cụ, có nghĩ tới đây là một tình huống lừa đảo không?" Người phụ nữ tò mò.

Bạch Sương nói: "Đã nghĩ tới, nhưng tôi nhìn thấy trạng thái của ông cụ không đúng, cơ thể tôi cũng có bệnh chứng, cho nên tôi đứng ra sẽ không có việc gì."

Người phụ nữ tán thưởng mà gật đầu, "Cô gái, em rất lương thiện cũng rất dũng cảm.

Hơn nữa, em nhìn rất rõ ràng, cái chết của ông cụ không liên quan đến em, em cũng không vì nó mà rối rắm tự trách.

Loại tâm lý dứt khoát và quả cảm, cộng thêm tính cách lương thiện nhân từ, đã chủ định rằng tương lai em sẽ không phải chỉ là người bình thường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện