"Lão Tần? Vừa mới ăn được hai miếng thức ăn, ông gấp gáp đuổi con về làm gì? Không phải ông vẫn luôn chờ con về nhà ăn cơm sao?"

Mẹ Bạch sốt ruột, nhịn không được mà dùng cánh tay chọc ba Tần một cái.

Nhưng ba Tần vẫn cương quyết để Tần Vật đi.

Tần Vật cũng không nói gì, chào tạm biệt với mẹ Bạch sau đó anh liền rời đi.

"Để con tiễn anh trai." Bạch Sương đang muốn đứng dậy.

"Con ngồi xuống!" Ba Tần bởi vì luống cuống, nên ngữ khí không kiềm chế được mà đề cao hơn một chút.

"Lão Tần, hôm nay rốt cuộc ông bị làm sao vậy hả?"

Cuối cùng mẹ Bạch cũng phát hiện ra điều không thích hợp, "Trước đây ông sẽ không nói dù chỉ một câu nặng lời với Sương Sương mà.."

Ba Tần đứng dậy, có chút bực bội.

Ông hít sâu một hơi, lại khôi phục lại ngữ khí như trước, "Xin lỗi Sương Sương, ba có chút vội vàng rồi.

Ba đi tìm anh trai của con, con ăn cơm trước đi nhé."

Không chờ mẹ Bạch và Bạch Sương nói thêm điều gì nữa, ba Tần trực tiếp đi ra ngoài.

Sau khi ông đi ra ngoài, phát hiện xe của Tần Vật vẫn chưa rời đi mà đang ở ngoài cửa.

Dễ nhận thấy rằng đây là đang chờ ông.

Ba Tần mở cửa lên xe, ngồi trên ghế phụ.

Ông có chút không dám nhìn vào Tần Vật, nhưng vẫn kiên trì nói: "Con trai, sự tình không giống như ba nghĩ, có phải không?"

"Điều ba nghĩ, là như thế nào?" Ngữ khí của Tần Vật lạnh lùng bạc bẽo, cảm giác còn ẩn ẩn chứa một tia nghiền ngẫm.

Ba Tần: "..."

Đứa con trai này đúng thật là u ám a!

"Ba, ba cảm thấy Lâm Bạch Sương như thế nào?" Tần Vật hỏi.

Ba Tần nóng nảy nói: "Lâm Bạch Sương là cái tên mà con nên gọi sao, con nên gọi nó là em gái!

Tần Vật, nó là em gái của con, em gái!"

Giống như chỉ cần lặp đi lặp lại hai từ này thật nhiều lần, Bạch Sương sẽ thực sự trở thành em gái ruột của anh vậy.

"Chúng con không có quan hệ huyết thống." Tần Vật nói với một vẻ lạnh nhạt.

Chờ đợi cả một buổi tối, cuối cùng ba Tần cũng chờ được câu nói này.

Ông vội vàng chụp lấy thừa cơ nói: "Nhưng ba với mẹ của Sương Sương là vợ chồng, trên phương diện pháp luật con và Sương Sương là anh em!

Cho nên..

Cho nên số tâm tư đó của con, vẫn nên thu vào nhân lúc còn sớm đi!

Sương Sương rất đơn thuần, nó không nhìn ra được, nhưng không có nghĩa là ba không nhìn ra!"

Đôi mắt đen láy của Tần Vật nhìn vào ba Tần, nghiêm túc nói: "Con chính là làm cho ba xem đấy."

Ba Tần: "?"

Sao ông lại cảm thấy ông đang bị rơi vào cái hố của chính con trai ruột mình đào ra vậy?

Tần Vật nói: "Ba, con đau đớn lắm rồi.

Con cảm thấy nỗi dày vò này không nên chỉ có một mình con là người phải chịu đựng, ba là ba của con, ba cần phải chịu đựng cùng với con."

Ba Tần: "Ba.."

Lời nói này của Tần Vật, ba Tần vậy mà lại không có lời nào để đáp lại!

Ông không ngờ rằng, có một ngày, đứa con trai mà ông cho là hờ hững nhất với tình cảm gia đình, lại nhân danh tình cảm gia đình để ràng buộc ông về mặt đạo đức!

Ông còn cho rằng chờ lúc ông già đi, đứa con trai này sẽ bị đạo đức ràng buộc mà tới thăm ông, chăm sóc cho ông nữa mà..

"Sương Sương, đúng là một đứa trẻ rất tốt."

Câu nói này được phát ra từ các kẽ răng của ba Tần, biểu cảm của ông so với khóc còn khó coi hơn, "Nhưng đến con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, con sao lại.. àii~!"

"Chuyện tình cảm này, nếu như có thể khống chế, vậy thì nó sẽ không phải là thứ từ cổ chí kim (từ xưa tới nay) đều khiến cho con người khó nắm bắt được.

Tần Vật nhìn về phía trước," Ba xem, nếu như phía trước không có ánh đèn đường yếu ớt kia, vậy thì có phải sẽ trở thành một mảng bóng tối vô tận.

Lúc cô ấy chưa xuất hiện, con chính là con đường không có ánh đèn.

Sau khi cô ấy xuất hiện, con mới nhìn thấy được, thì ra bên đường còn có phong cảnh đẹp đến vậy. "

Ba Tần lo lắng nhìn về phía mặt nghiêng của con trai," Tiểu Vật.. "

Những lời mẹ Bạch từng nói với Bạch Sương, bà cũng đã từng nói với ba Tần.

Bà nói Tần Vật là một người thiếu thốn tình cảm, một khi có người đối xử với nó tốt một chút, nó sẽ bám lên hút máu giống như một con đỉa vậy.

Lần này, khi ba Tần nghe thấy những lời nói có chút âm u kia của Tần Vật, không cầm được mà lo lắng.

" Tiểu Vật, con thực sự có thể khẳng định rằng tình cảm của con đối với Sương Sương.. là yêu sao? "

Tần Vật nói:" Không phải yêu thì là gì? "

Ba Tần bắt đầu phân tích cho Tần Vật," Con nói xem, có phải là đoạn thời gian này Sương Sương ở cạnh con quá nhiều, cho nên con mới nảy sinh sự ỷ lại với nó không?

Tiểu Vật, lúc con còn nhỏ, tình cảm giữa ba và mẹ con rất không tốt.

Ba biết điều này đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với con, khiến cho phương diện tình cảm của con so với những đứa trẻ khác thiếu thốn hơn rất nhiều.

Mà đứa trẻ Sương Sương này đúng là rất nhiệt tình, rất lạc quan, có thể con..

Có thể từ trước tới nay con chưa từng được tiếp xúc với kiểu người như vậy.

Theo như sự quan sát của ba, nó đối xử với những người khác cũng đều giống như vậy, chứ không phải chỉ có mỗi mình con.

Cho nên, có phải con chỉ là yêu thích thái độ nhiệt tình của nó đối với con, yêu thích nụ cười lạc quan của nó, mà không phải là chính bản thân con người nó? "

Những lời phản biện này, khiến cho Tần Vật lâm vào trầm mặc.

Ba Tần nhìn thấy những lời này của mình dường như có tác dụng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng," Con, đứa trẻ này xưa nay cũng chưa yêu ai bao giờ.

Nếu không thì để ngày khác ba kêu người giới thiệu đối tượng cho con, con thử tiếp xúc xem sao, xem thử có người có cảm giác hay không.

Rồi cảm nhận một chút, cảm giác với người đó, so với cảm giác với Sương Sương có giống nhau hay không? "

Tần Vật im lặng một lúc, nói:" Ba, những lời ba nói con sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Còn về chuyện xem mắt, thì không cần đâu, con không có suy nghĩ sẽ tiếp xúc với những người phụ nữ khác."

Mặc dù đã bị từ chối, nhưng tình huống hiện tại so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.

Ba Tần cũng không thể ép buộc quá đáng, nên nói thêm hai câu đơn giản nữa, liền thả Tẩn Vật về nhà.

Ba Tần quay về biệt thự tiếp tục ăn cơm, mẹ Bạch hỏi mấy câu, ông cũng chỉ trả lời qua loa mấy câu có lệ, không để cho mẹ Bạch và Bạch Sương biết được tâm ý của con trai.

Ba Tần tin rằng, con trai của mình là một đứa trẻ sáng suốt, nó sẽ không đi trên con đường sai lầm.

* * *

Một tháng sau.

Sau một trận mưa xối xả, thời tiết bỗng nhiên trở lạnh.

Vỗn dĩ là nhiệt độ chỉ cần mặc áo tay ngắn, bây giờ bắt buộc phải mặc thêm áo khoác ngoài.

Tần Vật nhận được lời mời của bạn học thời đại học, nói tối thứ sáu có một buổi họp lớp, nhắc Tần Vật nhất định phải tới.

Kể từ sau khi tốt nghiệp, đã trả qua rất nhiều buổi họp lớp, nhưng Tần Vật đến một lần cũng không đi.

Mọi người đều cho rằng Tần Vật quá cao lãnh, trên thực tế thì sau khi trời tối, nhân cách ban đêm của Tần Vật sẽ xuất hiện.

Trong những ngày này, nhân cách ban đêm của Tần Vật xuất hiện càng ngày càng muộn, bây giờ đã có thể trì hoãn tới 9, 10 giờ tối.

Đối diện với lời mời tới buổi họp lớp đại học hết lần này tới lần khác, cộng thêm tính toán thời gian hợp lý, Tần Vật đã đồng ý với đối phương, sẽ tới tham gia.

Sau khi tan làm, Tần Vật lái xe về nhà.

Mở cửa căn hộ ra, vốn luôn là một bàn thức ăn bốc hơi ấm áp với bốn món mặn và một món canh, thì thời khắc này lại vắng vẻ lạnh lẽo.

Từ sau lần ba Tần nói những lời kia với Tần Vật, Tần Vật liền tự ý thức tránh né Bạch Sương.

Đầu tiên là anh cố ý tan làm không về nhà.

Chờ tới sáng sớm sau khi khôi phục lại ý thức, thì người anh đã nằm trên giường ở nhà rồi.

Mà bàn ăn dưới lầu, đã chỉ còn là một bàn thức ăn lạnh ngắt.

Nếu như Bạch Sương tới bệnh viện tìm anh, anh sẽ cố ý ở lại tăng ca.

Tóm lại là sẽ không đơn độc ở chung cùng Bạch Sương.

Anh cũng muốn xem thử, tình cảm của anh đối với Bạch Sương rốt cuộc là thích, là tình yêu.

Hay giống với những gì ba Tần nói, chỉ đơn thuần là sự ỷ lại đối với thái độ của cô ấy.

Một tháng trôi qua, anh đối với Bạch Sương hình như cũng không hề có quá nhiều khao khát.

Chẳng lẽ cảm giác của anh đã sai rồi sao?

Anh đối với Lâm Bạch Sương, thực sự chỉ là sự ỷ lại thế thôi?

Tắm rửa xong, ăn thức ăn đặt ngoài, Tần Vật đứng trước gương sát sàn, tỉ tỉ mỷ mỷ, nghiêm túc mà nhìn bản thân mình trong gương.

Vừa nhìn như vậy, đã qua hai giờ đồng hồ.

Thời gian, tới 9 giờ tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện