Editor: Lạc Lạc Lạc Lạc
19/01/22
* * *
Động tác bước chân của Bạch Sương ngừng lại.
"Có phải cô đang nghĩ rằng tôi thực ra chẳng hề biết bí mật gì cả, đây chẳng qua đều là những lời khoác lác để lừa cô?
Không, Lâm Bạch Sương, tôi biết rằng ban ngày và ban đêm Tần Vật không có cùng một nhân cách.
Tôi thẳng thắn trực tiếp nói với cô vậy, để cô khỏi phải phí tâm tư nghi ngờ không tin lời tôi."
Trì Châu Bạch buông chiếc thìa nhỏ dùng để khấy cafe ra, ung dung nho nhã uống một ngụm, rồi mới đưa mắt nhìn về người đang đứng là Bạch Sương.
"Nếu như cô không nghe lời tôi, thì tôi sẽ đi tìm viện trưởng để báo cáo chuyện này.
Lâm Bạch Sương, tôi nghĩ chắc cô cũng không hiểu rõ lắm, cho nên tôi nói cô biết.
Hiện tượng này thuộc về một loại bệnh tâm thần, nó được gọi là tâm thần phân liệt.
Mặc dù dường như Tần Vật khống chế rất tốt, trong thời gian dài như vậy cũng không bị người khác phát hiện.
Nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật rằng tâm thần anh ấy xuất hiện vấn đề.
Tần Vật anh ấy thân là một người bác sĩ, sau khi mắc phải bệnh chứng về tâm thần, thì không thể tiếp tục làm bác sĩ được nữa, còn phải tích cực đi tới khoa trị bệnh tâm thần để tiếp nhận trị liệu.
Dù gì thì tất cả các bệnh nhân tâm thần đều không thể tự khống chế bản thân mình.
Cô đừng thấy bây giờ anh ấy hình như còn khá bình thường, nhưng chờ đến cái ngày anh ấy thực sự không còn bình thường nữa, thì tất cả đều đã muộn."
Trì Châu Bạch vén tóc lên, cười nói: "Tôi nói nhiều như vậy, thực ra cũng chỉ --một câu-
Hoặc là, cô rời xa Tần Vật; Hoặc là, tôi sẽ khiến cho Tần Vật không thể tiếp tục làm bác sĩ nữa, còn phải tới bệnh viện tâm thần."
Trong nửa tháng nằm viện này, thời gian Tần Vật và Bạch Sương ở chung với nhau rất dài.
Trong một vài khoảnh khắc anh cũng từng nói với cô những lời trong lòng anh.
Anh nói: "Em có biết không, sau khi làm nghề y sĩ này, mặc dù anh phải đối mặc với rất nhiều người bệnh nhân xấu, bọn họ mang tới cho anh rất nhiều phiền phức, thậm chí còn khiến anh bị thương, nhưng anh vẫn yêu thích nghề này.
Anh thích bệnh nhân sau khi được anh trị khỏi, tươi cười với anh mà nói cảm ơn;
Anh thích nhìn thấy người ta khi vào bệnh viện vốn dĩ là đau đớn thống khổ, rồi lại hạnh phúc tươi cười rời đi;
Anh thích được nhìn thấy người chịu đựng bệnh tật giày vò, lại lần nữa được khôi phục sức khoẻ.
Lâm Bạch Sương, em biết không, anh thực sự rất thích, rất thích làm bác sĩ.
Cho dù có phải đối mặt với 99% ác ý, chỉ còn lại 1% thiện ý, cũng có thể chống đỡ để anh có thể bước tiếp trên còn đường làm bác sĩ này."
Bạch Sương nghe và đã hiểu.
Bạch Sương cũng biết rằng, Tần Vật, anh thực sự rất thích công việc này.
Anh ấy tuyệt đối không muốn rời xa bệnh viện, tới bệnh viện tâm thần.
Anh ấy có bệnh sao?
Không, chỉ là áp lực trong lòng anh quá lớn, lại không thể không dùng thái độ dịu dàng để đối đãi với người bệnh, cho nên anh mới phải phân tách ra thêm một nhân cách thứ hai để bảo vệ bản thân.
Không phải anh ấy bị bệnh, mà là đang tự xoa dịu bản thân mình mà thôi.
Bạch Sương quay người lại, nhìn về người nắm chắc phần thắng đang ngồi trên ghế – Trì Châu Bạch, "Cô nói rời xa anh trai, là loại rời xa nào?"
* * *
Sau khi Tần Vật tan làm đặc biệt đi một chuyến tới cửa hàng McDonald's.
(Chú thích: McDonald's là chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, với khoảng 38.695 nhà hàng trên khắp 119 quốc gia. Nguồn Wikimedia)
Tiểu gia hỏa thèm ăn McDonald's đã mấy ngày, đúng lúc cô ấy cũng dưỡng bệnh tàm tạm, có thể bắt đầu ăn những thực phẩm dầu mỡ này rồi.
Thế là anh bèn mua về định bụng buổi tối cùng nhau ăn.
Cầm trên tay gà rán, bánh hamburger thơm ngào ngạt, Tần Vật đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.
Sai khi nhìn thấy giường đệm trong phòng bệnh vắng vẻ trống rỗng, ý cười nhàn nhạt trên mặt anh lập tức biến mất.
Anh lao ra ngoài tìm y tá hỏi người đã đi đâu rồi.
Y tá nói: "Người nhà của cô Lâm đã tới làm thủ tục xuất viện."
Người nhà?
Tần Vật lập tức lao xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, điên cuồng lao xe về đến biệt thự.
Thế nhưng nhà trong biệt thự cũng trống trống rỗng rỗng, một mảng tối đen, không có lấy một người ở.
Anh lần lượt gọi điện thoại cho Bạch Sương, ba Tần và mẹ Bạch, nhưng không một ai có thể kết nối được.
Bọn họ cứ như vậy mà bỗng nhiên biến mất.
Ngày tiếp theo, Tần Vật đi làm trong tâm trạng mơ mơ hồ hồ, ở trước cửa phòng làm việc có một người đang đứng đợi anh.
"Đàn anh Tần, anh đã ăn sáng chưa? Cái này do em tự tay làm đấy."
Hôm nay, Trì Châu Bạch đặc biệt trang điểm theo kiểu trà xanh, đôi mắt long lanh lấp lánh, trông có vẻ vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ.
Tần Vật thì giống như không nhìn thấy cô ta vậy, ngẩn ngơ đẩy cửa phòng làm việc ra.
"Đàn anh Tần, sắc mặt của anh nhìn không được tốt lắm, nhất định là tối hôm qua anh nghỉ ngơi không tốt, đây là sữa đậu nành em tự tay đánh, anh uống một chút đi."
Trì Châu Bạch tự nhiên đi theo Tần Vật tiến vào phòng làm việc.
Sau khi Tần Vật ngồi xuống bàn làm việc, thần sắc anh chán nản, ánh mắt không có tiêu cự.
"Đàn anh Tần?" Trì Châu Bạch nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng vừa vui mừng lại vừa căm phẫn.
Cô ta vui mừng vì Bạch Sương đã thực sự bỏ đi, tức giận vì vị trí của Bạch Sương trong lòng Tần Vật đã trở nên quan trọng đến như vậy.
Chẳng qua chỉ là biến mất không thấy, hãy thử nhìn Tần Vật bây giờ mà xem, cứ giống như bị mất hồn vậy.
Bất kể Trì Châu Bạch có nói như thế nào với Tần Vật, Tần Vật vẫn cứ không để ý đến cô ta, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Trì Châu Bạch cũng không phát cáu, dù sao thì ngày tháng còn dài, cô không tin cô không thể loại bỏ Lâm Bạch Sương ra khỏi đầu Tần Vật.
Trì Châu Bạch đi tới trước cửa sổ ở góc hành lang, nhắn tin cho một dãy số điện thoại không có tên.
[Cô cũng xem như tuân thủ lời hứa, trước khi tôi gửi tin tức cho cô, thì tạm thời cô đừng về nước.]
* * *
Một tháng sau khi Bạch Sương mất tích.
Hiện tại, Tần Vật đã không còn mất hồn lạc phách đến thế nữa, biểu hiện ban ngày của anh so với trước kia cũng không có gì khác nhau.
Khám bệnh trị bệnh, cứ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Hôm nay, anh tiếp đón một người bệnh đặc biệt.
"Tiểu Vật? Con vậy mà cũng là bác sĩ trưởng khoa?" Giọng nói vui mừng ngạc nhiên vừa không dám tin của người phụ nữ vang lên.
Âm thanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, khiến ánh mắt Tần Vật loé lên.
Anh chậm rãi đưa mắt lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt kia.
Là mẹ ruột, của anh.
Diêu Đào tháo kính mát trên mắt xuống, khoa trương chỉ vào Tần Vật mà nói với người bên cạnh: "Con trai, con xem, anh ấy là anh trai của con, anh ấy là bác sĩ trưởng khoa đó!
Cho nên con không cần sợ nữa, có anh trai con ở đây, chắc chắn vừa không để con bị đau, cũng có thể khỏi bệnh."
Cậu bé ước chừng 13 14 tuổi, đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết trên đường tới đây cậu đã khóc rất kịch liệt.
Nghe thấy lời nói của mẹ, cậu cũng nhìn sang Tần Vật, có chút khó hiểu mà hỏi: "Nhưng mà mẹ ơi, từ trước tới nay ba ba chưa từng nói con còn có một anh trai ya."
Tay cầm bút của Tần Vật đột ngột thắt chặt, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Bi thương, phẫn nộ, tự ti, tuyệt vọng.
Những thứ này, tất cả đều do mẹ anh mang lại.
Giống như những gì anh trải qua, khi anh nhìn thấy ba Tần đối xử tốt như vậy với Lâm Bạch Sương.
Không! So với lần đó càng mãnh liệt hơn!
Lâm Bạch Sương không phải là con ruột của ba Tần, chỉ là con gái kế, mà cậu bé trước mặt này, chính là con trai ruột của mẹ anh!
"Đúng, anh ấy không phải con trai của ba ba, nhưng anh ấy với con giống nhau, đều là con của mẹ ya." Diêu Đào nói.
Cậu bé nghe thấy thế, lập tức miếu miệng bật khóc.
Cậu đổi lại ôm lấy eo của Diêu Đào, "Vậy anh ấy có giành mẹ với con không?
Không muốn, mẹ chỉ là mẹ của một mình con thôi, con không muốn chia sẻ mẹ của con với người khác!"
"Ừm, đừng khóc nữa, con trai bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ nhìn con khóc, con đừng khóc nữa, mẹ chỉ là mẹ của một mình con thôi, người khác không thể giành được đâu!"
Tần Vật đã nhìn thấy vô số đứa trẻ khóc quấy, từ trước tới nay chưa từng cảm thấy bọn chúng có bao nhiêu đáng ghét.
Nhưng anh lại không thể chịu đựng được sự khóc quấy của cậu bé trước mặt này.
"Đủ rồi!" Anh nặng nề vỗ mặt bàn một cái, "Các người đi đi, tôi không trị."