Sáu người trên bàn, thiếu một người.
Bàn tay đang cầm đũa của Tô Mộc hơi dừng lại, cô rũ mắt nhìn Đại Hoàng đã trốn xuống bàn ôm lấy chân mình:……
Vừa nãy, trước mắt bao người.
Mấy người đàn ông mặc áo vest đen xuất hiện phía sau cô, Đại Hoàng ngồi bên phía tay trái cô có thể nói là lấy một tốc độc cực nhanh. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma sát "xoẹt" một tiếng, đã thấy cậu ngồi xổm dưới gầm bàn từ lúc nào.
Đinh Quảng Bạch, Vũ Trụ và mọi người:……
“Anh Đại Hoàng, phía dưới có kẹo sao?” Manh Manh cúi người, chớp mắt to khó hiểu nhìn cậu.
“Thả tay ra.” Nhìn một người đàn ông mà lại trốn dưới gầm bàn ôm chân làm khóe mắt.Tô Mộc giật giật.
“Đại Hoàng, mẹ nó cậu đang làm gì thế kia? Liêm sỉ đâu!?” Đinh Quảng Bạch đang tích được một ít sát ý lại bị Đại Hoàng làm thoát khỏi vai diễn.
“Đừng bảo tôi quen cậu đấy nhé. Chỉ có mấy cái người nhỏ bé kia đã làm cậu sợ tới mức trốn xuống gầm bàn rồi, quá mất mặt, quá mất mặt.”
Vũ Trụ đá một cái, để lại dấu chân sau mông Đại Hoàng.
Nghe thấy mấy người nói thế, Đại Hoàng ngẩng đầu nhìn mấy người mặc đồ đen rồi tủi thân nói: “Dọa chết ông đây rồi, ông còn tưởng là người của bà già kia cơ.”
Nói rồi cậu lại quay về chỗ ngồi, phủi bụi trên quần áo giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Xiên thị dê tới đây.”
Ông chủ beo béo bê đĩa xiên thịt dê tới với khuôn mặt vui mừng. Nhìn mấy người đàn ông nghiêm túc đứng sau lưng Tô Mộc rồi nói với Đinh Quảng Bạch, “Tiểu Đinh à, mấy người bạn của cậu đúng là chú ý, đi ăn đồ nướng thôi mà cũng dẫn vệ sĩ theo.”
Đám người bị quên lãng:……
VỆ SĨ !?
Ông chú này bị mù hay dì?
Bọn họ rõ ràng là sát thủ! Sát thủ đấy nhé!
“Khụ, Bạch Cập, cậu chủ của bọn tôi cho mời.” Người đàn ông đi đầu có khuôn mặt hung dữ mở miệng, ngữ khí rất là không khách sáo.
“Người anh em à, đang giờ dùng bữa, dù sao cũng phải để Tô Mộc ăn no rồi mới lên đường chứ.” Đinh Quảng Bạch dùng ngữ khí thương lượng nói, nhưng ánh mắt đã trở nên phòng bị và lạnh lẽo.
Lên, lên đường!?
Cái từ này rất ……
Tô Mộc ưu nhã gắp một miếng thịt dê cho vào miệng.
Mấy người đó nhìn cô có vẻ không muốn, người đàn ông đi đầu duỗi tay định đập vào gáy để cô ngất rồi khiêng đi.
Tô Mộc nghiêng đầu, chiếc đũa trên tay hướng về phía hắn ta.
“A ~” Bàn tay bị chiếc đũa chọc thủng làm hắn ta híp mắt lại.
Nếu vừa rồi là một con dao thì tay hắn coi như tàn phế.
“Dẫn đi.” Khách sáo với cô thì cô cứ nghĩ là bọn này tới mời thật đấy à.
“Vâng.” Đám người đồng thanh trả lời.
Sau đó bước tới muốn bắt Tô Mộc.
Cô giẫm chân trái, cả người và ghế dựa đều nghiêng về phía Đinh Quảng Bạch.
Đinh Quảng Bạch nhanh tay đỡ ghế, xoay tròn ghế dựa và Tô Mộc 180 độ một cách dễ dàng, sau đó đứng phía sau cô.
Đại Hoàng đang bình thản ăn xiên nướng vừa ngẩng đầu đã thấy mấy bàn tay đang để trên đỉnh đầu mình.
“Dựa! Muốn dọa chết ông đây để cướp xiên nướng đúng không?” Đại Hoàng nhảy lên, vung tay tát người cách mình gần nhất.
“Bốp——” một tiếng tát vang dội.
Người đàn ông bị vả mặt sửng sốt
Hắn, hắn ta bị tát!?
Có âm mưu thủ đoạn gì mà hắn ta chưa từng thấy qua, hôm nay vậy mà lại bị người ta tát... vào... mặt.
“Cậu……” Đôi môi khô nứt của hắn ta vừa mở ra.
“Làm sao? Anh dọa tôi, tôi tát anh một cái là hòa, ai cũng không nợ ai.”
Được đăng tại webtruyen