Editor: Tieen

Tô Mộc nói, hệ thống dùng giọng nói của cô, không tính là hệ thống tự mình bại lộ.

Cửu Thiên Tuế cuối cùng bị thuyết phục, ghi lại mấy cái cho Tô Mộc.

Đối với mấy tiểu cầu Cửu Thiên Tuế tự mình ghi âm, nó khá hài lòng.

Kết quả, còn chưa kịp phát huy tác dụng, đã bị người Thanh Diệp phái đi tìm Tô Mộc mang ra, sau đó...

【 Ký chủ, cũng không thể trách bổn hệ thống vô dụng, hàng hóa bán ra, không thể trả lại, ba tích phân kia bổn hệ thống sẽ không trả lại cho cô, dù sao bổn hệ thống cũng bỏ ra sức lao động. 】

Cửu Thiên Tuế sợ Tô Mộc mở miệng kêu nó trả lại ba tích phân.

"Ừm." Tô Mộc trả lời.

Việc này tuy rằng không ngờ tới, nhưng lúc trước là cô chủ động làm giao dịch, bất luận kết quả như thế nào, tất nhiên sẽ không chơi xấu.

【 À, bổn hệ thống suýt chút nữa đã quên, ký chủ là người có nguyên tắc. 】


Ai biểu ký chủ ngày thường thấy tiền liền sáng mắt, làm Cửu Thiên Tuế bị liệu theo, cho rằng ký chủ keo kiệt vắt chày ra nước.

Tuy rằng ký chủ yêu tiền, nhưng cũng không tham, có lẽ nhìn thấy tiền ánh mắt tỏa sáng, nhưng cô sẽ thông qua giao dịch khác để lấy được thứ cô muốn, tuyệt đối sẽ không trực tiếp cướp...

Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa...

Ách, hình như cũng không phải nói như vậy.

Ký chủ rất cố chấp với những gì mình theo đuổi, nhưng cũng có giới hạn cố chấp.

Cửu Thiên Tuế còn đang gom góp từ ngữ để hình dung Tô Mộc, từ ngoài cửa một nử tử hấp tấp chạy vào, trên người mặc trang phục rườm rà mà rách nát.

Cái loại rách nát này cũng không phải rách không che thân, trên người nàng từng bộ từng bộ y phục, bộ thì rách chỗ này, bộ thì rách chỗ kia, nói tóm lại nhìn rách rưới, kỳ thật không có lộ ra ngoài trừ tay chân và đầu.


Bên hông treo một hai cái túi không gian cũng bị nhuộm thành màu sắc lộn xộn, toàn thân màu sắc thiên xám, cho nên nhìn cũng không chói mắt.

Trên đầu còn đội một cái mũ vải giặc đến phai màu, nhưng gương mặt thanh tú vô hại kia lúc mới gặp, liền cảm thấy cùng bộ trang phục này có chút không hợp nhau.

Con ngươi đen nhánh của nàng đảo quanh, nhanh chóng tập trung vào người Tô Mộc đang ngồi bên cửa sổ, ngồi một mình.

"Mỹ nhân tỷ tỷ xinh đẹp cao quý, mượn chỗ này của ngươi trốn." Nói xong, còn chưa đợi Tô Mộc đáp ứng, nàng cúi người liền chui vào dưới gầm bàn.

Trên bàn khách điếm được phủ một tấm khăn vải đặc sắc, dài đến mức có thể che toàn bộ chân bàn, cho nên khi nàng chui xuống gầm bàn, được khăn trải bàn che lại, chỉ cần không có ai nói, sẽ không ai biết nàng đang trốn ở chỗ này.


Nàng trốn dưới gầm bàn không quá một phút đồng hồ, liền có mấy hán tử cầm đại đao tiến vào khách điếm.

Ánh mắt hung ác liếc nhìn qua đại sảnh khách điếm.

Trực tiếp đi tới quầy tính tiền, đại đao trên tay đặt lên bàn, trong đó có một đại hán nói: "Có thấy một tên ăn mày nhỏ tiến vào không?"

Tiểu tử đứng trước quầy tính tiền ngẩng đầu, nhìn mấy đại hán, bình tĩnh nói: "Nhìn thấy."

"Ở đâu!?" Đại hán hiển nhiên vô cùng tức giận, một chưởng vỗ lên bàn, phát ra tiếng động thật lớn.

"Đừng làm hỏng đồ đạc trong quán." Tiểu tử nhìn vị trí bị đại hán đập, mở miệng nói.

Cúi đầu tiếp tục tính sổ sách.

Đại hán cười hắc hắc, đắc ý nói: "Cũng không có hỏng không phải sao? Cho dù đập hỏng, ngươi có thể làm gì lão tử?"

"Đến gây sự?" Tiểu tử nhìn đại hán, trên tay đã thu sổ sách.
"Thế nào? Muốn đánh nhau không? Chỉ có ngươi, một đấm của lão tử ngươi liền nằm sấp xuống." Đại hán cố ý lớn tiếng nói.

"Chưởng quầy, có người gây rối." Tiểu tử hướng phía sau hô một tiếng.

"Chờ một chút, đến ngay." Giọng nói suиɠ sướиɠ của chưởng quầy từ phía sau vang lên, giống như gặp phải chuyện vui gì đó.

☆☆☆☆☆

06/09/2022
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện