Editor: Tieen

Gia chủ Vân gia cũng không nói cho bất kỳ người nào ở Vân gia biết, mà đem hai viên này phong ấn ở trong bảo khố, để người Vân gia ở thời khắc nguy cấp mà lấy ra dùng.

Nhưng Vân gia truyền đến đời bậc cha chú của Vân Thanh Thiển, nhân số thưa thớt, chỉ có một hài tử là nàng, khi tai họa diệt môn đến, phụ mẫu đẩy nàng vào bảo khố, nói cho nàng đói bụng thì ăn đan dược vào, sau đó khóa chặt bên trong tàng bảo khố...

Cho nên vòng đi vòng lại, nguyên chủ có thể thăng tiên, không có bí mật gì về Vân gia như Tô Mộc dự đoán, mà là bởi vì Thanh Diệp.

Tô Mộc thấy sắc mặt Thanh Diệp không đúng, hỏi: "Có ruồi trong miệng Tiên Tôn sao?"

Thanh Diệp bị lời nói của cô chọc cười, thì ra duyên phận của hai người lại xảo diệu như thế, việc này tạm thời tồn tại, không cần nói cho tiểu Địa Tiên biết, để cho nàng lại bởi vì cảm kích mình mà càng thêm mê luyến mình.


"Tiểu Địa Tiên, quan tâm đến mạng nhỏ của ngươi nhiều hơn, đừng bị sự ngu xuẩn của mình gϊếŧ chết."

Thanh Diệp ngoài miệng rất thiếu đòn, ngón tay mở ra, có linh lực đã chuyển sang thân thể Tô Mộc, chữa thương cho cô.

Mà từ khi Thanh Diệp xuất hiện, Lạc Nhan liền sững sờ nhìn hắn.

Rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của mình.

"Thật đẹp..." Đây là nam nhân hoàn mỹ nhất mà nàng từng thấy...

"Ngươi là Tinh Linh Tiên tộc sao? Truyền thuyết kể rằng người của Tinh Linh Tiên tộc đẹp đến tuyệt vô cận hữu, độc lập với thế gian...

Hôm nay cuối cùng nàng cũng gặp được.

Thanh Diệp hừ lạnh: "Bản tôn không giống với một đám tinh linh xinh đẹp thiên thiên nhất luật* của Tinh Linh Tiên tộc, dung nhan của bản tôn bọn họ đều phải chiêm ngưỡng."

*Thiên thiên nhất luật: nghìn bài cùng theo một kiểu, ý là chê tất cả một điệu, rập khuôn, đơn điệu, nhàm chán.


Lạc Nhan hiểu được gật gật đầu: "Thì ra là như thế..."

Hắn đẹp, hắn nói đều đúng.

Lạc Nhan kinh hỉ nhìn về phía Tô Mộc: "Sư phụ, thì ra ta còn có một sư trượng đẹp như vậy."

Suy nghĩ một chút, cảm thấy xưng hô sư trượng không dễ nghe lập tức đổi.

"Thanh Thiển tỷ, tỷ phu thật là đẹp mắt."

Tô Mộc: "..."

Lạc Nhan vẫn luôn không sửa lại xưng hô, cứ như vậy sửa lại.

Tô Mộc khôi phục hơn phân nửa, đứng dậy.

"Đa tạ Tiên Tôn."

"Tiểu Địa Tiên, bản tôn còn có món nợ muốn tính với ngươi, nếu ngươi chết, bản tôn tính với ai đây."

"Tiểu tiên cũng không nhớ rõ nợ tiền gì của Tiên Tôn." Tô Mộc giả ngu.

"Cái kia... Thanh Thiển tỷ, tỷ phu, ta né tránh, hai người trò chuyện cho tốt." Lạc Nhan thức thời muốn rời đi, còn tiện thể gọi Thất Thất.

Thất Thất từ trong tay áo Tô Mộc đi ra, bay lên trời, cọ cọ mặt Tô Mộc: "Phốc..."


Thanh Diệp nhìn Thất Thất cọ mặt Tô Mộc, sắc mặt Tô Mộc nhu hòa một chút, ánh mắt trầm xuống.

"Con ma thú này..."

Thất Thất nghe Thanh Diệp nói nó, hoảng sợ, trực tiếp chui vào cổ áo Tô Mộc.

Thanh Diệp nhìn vị trí nó đang trốn, con ngươi âm trầm không hiểu sao có chút dọa thú.

"Ma thú này, thật xấu xí."

Tô Mộc: "..."

Thất Thất: "..."

Lạc Nhan: "..."

Hắc Ma Đao: "..."

Thất Thất hiểu ý của hắn, lại không dám hướng về phía Thanh Diệp thực lực cao như vậy làm cái gì, chỉ có thể ủy khuất nhìn Tô Mộc.

Nó thực sự xấu xí sao? Nó muốn nghe nói thật.

"Không xấu." Tai ngắn, mắt to, lông rất cứng, nhưng không bao giờ đâm Tô Mộc, tương đối giống với nhím ở hiện đại.

"Phốc..." Vậy tại sao hắn ta lại nói ta xấu xí.

Tô Mộc nhìn Thanh Diệp, ngay dưới ánh mắt không tốt của Thanh Diệp trả lời: "Thẩm mỹ của hắn có vấn đề."
Thanh Diệp: !?

Lạc Nhan thấy tình huống không đúng, lập tức mang theo Thất Thất cảm thấy mỹ mãn bỏ chạy.

Trốn sau tảng đá lớn cách đó trăm mét vụиɠ ŧяộʍ nhìn.

Cảm giác Thanh Thiển tỷ và tỷ phu ở chung rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai người tựa hồ tùy thời đều muốn bóp chết đối phương, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tương ái tương sát.

☆☆☆☆☆

08/10/2022
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện