Editor: Tieen
"Ha ha ha ha..." Lại chỉ nghe một trận tiếng cười trầm thấp.
Là, là Thập Thất hoàng tử!? Hai người mở cửa sắc mặt biến đổi.
Run rẩy mở miệng: "Thập, Thập Thất hoàng tử."
"Gϊếŧ." Thanh âm cuối nhàn nhạt tan đi, tựa như một dây đằng đầy gai, quanh quẩn trên đầu, ý đồ buộc chặt người, cắm rễ mà sinh...
"Vâng." Hai người mở cửa không nói thêm gì, nín thở vào cửa, đem người ngã xuống kéo ra ngoài.
Hắn đứng dậy, dừng lại vài giây nhìn cửa sổ mà Tô Mộc nhảy ra, ngay sau đó chậm rãi ra cửa.
Bên kia, Tô Mộc trốn thoát một đường đều không dừng lại về tới tướng quân phủ.
-
Ngày hôm sau.
Vào lúc rạng sáng, Tô Mộc liền nghe được một trận âm thanh ồn ào.
Cô cảnh giác đứng dậy, dán sát cửa phòng nghe thanh âm bên ngoài.
Tiếng bước chân chỉnh tề, còn có tiếng nói to vang dội.
"Báo cáo, bên này không có phát hiện."
"Báo cáo, bên này cũng không có phát hiện."
...
"Các ngươi, qua bên kia lục soát, các ngươi qua bên kia!"
Ngay sau đó, Tô Mộc liền nghe được tiếng gõ cửa phòng mình.
"Có người không? Mở cửa!"
Tô Mộc mở cửa, nhìn thấy trước cửa phòng có mấy quan binh đang đứng, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, liền vào phòng bắt đầu lục tung.
Không bao lâu, không tìm thấy gì cả quan binh liền rời đi.
Nhìn trong phòng hỗn độn, ánh mắt Tô Mộc tối sầm xuống.
Thế mà so với thời gian cô tính ra lại sớm hơn.
Thật là có chút trở tay không kịp.
"Thống lĩnh (*), đã lục soát ra!"
(*) Nguyên văn là Đầu Nhân (头儿): người đứng đầu.
Tiếng bước chân gấp gáp.
Tô Mộc bước ra cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy quan binh hướng từ phòng ngủ chính đi ra, cầm trong tay một cái hộp, còn có một bộ quần áo.
Là...
Long bào!
Thống lĩnh quan binh kia nhìn long bào, lại mở ra hộp, trong hộp đều là thư từ.
Càng xem, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Đại tướng quân, chứng cứ ở đây, ngươi còn có gì biện minh!" Thống lĩnh quan binh đem thư từ thả lại chỗ chỗ.
"Người đâu, đại tướng quân Vân Hàn, thiếu tướng quân Vân Lâm, ý định mưu phản... Đem tất cả người tướng quân phủ bắt lấy, đưa vào đại lao Hình Bộ!!!"
"Hàn thống lĩnh, mọi người tướng quân phủ, trừ phi là Thánh Thượng chính miệng, nếu không..."
"Đây là Thượng Phương Bảo Kiếm của Thánh Thượng, thiếu tướng quân còn có phản đối gì không?" Hàn thống lĩnh cười lạnh, đánh gãy lời hắn, trình lên một thanh bảo kiếm kim sắc tỏa sáng.
Thấy bảo kiếm như thấy Thánh Thượng.
Nếu như thế, đại tướng quân và Vân Lâm còn không rõ ư, Vân gia bọn họ cũng trà trộn ở quan trường nhiều năm.
Thánh Thượng... Đây là muốn xử lý Vân gia...
Vân đại tướng quân chịu đả kích lui về sau một bước, Vân Lâm thấy thế, đỡ Vân đại tướng quân.
"Cha." Vân Lâm thấp giọng hô.
"Người đâu, còn không mau bắt lấy loạn thần tặc tử này!?"
Hàn thống lĩnh hô to, rất có tư thái trừ gian diệt ác.
Nhưng ở trong mắt mọi người tướng quân phủ, chỉ cảm thấy đáy lòng một trận ớn lạnh.
Chiến công hiển hách, phủ đại tướng quân trung thành, hộ quốc hộ dân, thế nhưng sẽ rơi vào một kết cục như vậy.
"Ha ha ha... Ông trời, Thánh Thượng, ngài mở mắt ra, nếu không có phủ đại tướng quân, Long Thần, vong rồi!"
Vân đại tướng quân tang thương, trên mặt tràn đầy thống khổ.
Mấy năm nay vẫn luôn thật cẩn thận, dâng lên lòng trung thành, thế nhưng cũng không thể làm vị hoàng đế ở địa vị cao kia an tâm.
Nếu Vân gia hắn diệt vong, hoàng đế Long Thần có thể ở địa vị cao thượng này bao lâu?
Long Thần này có thể kiên trì bao lâu?
Chỉ là, vua muốn thần chết, thần không thể không chết.
Hắn thẹn với liệt tổ liệt tông, không thể tiếp tục che chở Long Thần quốc non sông gấm vóc.
Thẹn với tín nhiệm của tiên đế...
Hàn thống lĩnh nghe, hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, không có phủ đại tướng quân ngươi, tự nhiên còn có đám người Bổn thống lĩnh bảo hộ Long Thần, Vân đại tướng quân, ngài ở trên trời cao nhìn Long Thần ta thịnh vượng."
***
Tieen: Hiuhiu 2 chương trước hong ai bình chọn hết trơn, các nàng đọc truyện nhấn ☆ cho mị với ạ. Những thông báo bình chọn của các nàng là động lực to lớn của mị lun á.