Editor: Tieen
Vân Lâm bị Tô Mộc cấm đơn độc rời đi, cô dịch dung thành dung mạo đen thui kia, dáng vẻ bình thường, sau đó rời khỏi tứ hợp viện.
Nhưng mà biến cố đột nhiên đẩy lên cao, triều đình lập tức dán thông báo vào trưa ngày mai sẽ chém phản tặc Vân đại tướng quân.
Răn đe cảnh cáo! Tô Mộc vội vàng quay lại, phát hiện Vân Lâm đả thương người ngăn cản hắn, đã rời đi.
"Tiểu Thu, liệu ca ca có xảy ra chuyện gì không?" Mang theo tiếng khóc nức nở, Vân Linh đã mất đi mẫu thân, hiện giờ trong nhà biến cố lan tràn, nếu nàng lại mất đi ca ca, như vậy nàng chỉ có một mình một người, sẽ như thế nào? Nàng không dám tưởng tượng.
"Ta đi xem." Tô Mộc nói xong, xoay người liền đi.
Thanh Thời nghe nói cô trở về, ra cửa muốn tìm cô, kết quả mới vừa nhìn thấy người, cô lại đi rồi.
"Ai ~ nha đầu..."
Cửa đã đóng lại, lời còn chưa kịp nói Thanh Thời chỉ có thể nuốt trở vào.
Vân Linh quay đầu lại nhìn Thanh Thời đang ngụy trang, kinh ngạc: "Thần y?"
Tuy rằng bộ dáng thay đổi, chỉ là giọng nói nàng vẫn luôn tâm niệm kia, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Ừ." Thanh Thời gật đầu, mang theo Vân Linh vào nhà nghỉ ngơi.
-
Thời điểm Tô Mộc tới tướng quân phủ, ngửi thấy mùi khét, đáy mắt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, khói đen như có như không trong không khí đang dần nồng đậm lên.
Tránh ở chỗ tối, cuối cùng cô thật vất vả tìm được cách tiến vào tướng quân phủ hiện giờ như nồi đồng cối đá.
Từ bên kia nhà ở, Tô Mộc lật người từ trên cây đáp xuống đất, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân điều đặn, cô nghiêng người, trốn đến sau cây cột.
Nhìn một đội nhân mã đi tuần tra lướt qua.
Bên ngoài tướng quân phủ 1 mét có một người canh giữ, bên trong là nhiều đội nhân mã đi tuần tra.
Cũng không biết hiện giờ Vân Lâm ở chỗ nào rồi.
"Người đâu, nghịch tặc Vân Lâm ở chỗ này!!!"
Tô Mộc bên này vừa mới suy nghĩ, chủ trạch (*) bên kia liền vang lên tiếng hét ầm ĩ.
(*) Chủ trạch: nhà chính.
"Ầm ——" Một tiếng, chủ trạch bên kia không biết bị cái gì thiêu rụi, ngọn lửa lan tràn toàn bộ chủ trạch cực nhanh.
Đây là vụ nổ mạnh có chủ ý.
Tô Mộc thấy người tuần tra toàn bộ đã đi về hướng đó, vừa mới động chân, một luồng sáng rất nhanh đã bay tới trước mặt.
Cô nghiêng người sang một bên.
"Keng ~~~" Sau khi con dao cắm trên cây cột, có một âm thanh run chuyển.
Ngón trỏ Tô Mộc xẹt qua sườn mặt bị trầy da của mình, ngước mắt nhìn lại.
Một bộ hoa phục màu lam chậm rãi rơi xuống đất, đôi phượng nhãn không chớp mắt dừng trên người cô, giống như hóa thành lồng giam, đang muốn đánh úp cô.
Khóe môi chậm rãi cong lên, cười khẽ gợn sóng, vô cùng lười biếng.
"Tô Mộc."
Người tới chính là Thập Thất hoàng tử, nhìn khuôn mặt nhỏ đen nhánh của Tô Mộc, tựa hồ thông qua một tầng da thịt kia, thấy được nội tâm bị tầng tầng bao vây của cô.
"Ngươi cùng tướng quân phủ có quan hệ."
Không phải câu nghi vấn, mà là trần thuật.
"Liên quan gì đến ngươi?" Tô Mộc hỏi lại, lui ra sau một bước, đem mình đặt ở vị trí có thể tùy thời chạy trốn.
Nam nhân này, âm hồn không tan!
Hơn nữa dựa trên tình hình này, một đối một, với thân thủ của mình muốn đối phó hắn, quả thật chính là lấy trứng chọi đá.
Cô phải trốn.
Mạng nhỏ còn tồn tại, tiền tài mới vô tận.
Đường còn rất dài.
"Không ngại, ngươi nói." Hắn hướng về phía trước cất bước, nguy hiểm quanh người giống như lưỡi dao sắc bén, đối với Tô Mộc.
Tô Mộc dựa vào cây cột phía sau, thời điểm hắn bước đi, cô cũng động.
Chỉ là, nam tử tựa hồ sớm đã thấy rõ tâm tư cô, ngăn cản vị trí cô muốn chạy trốn.
Cô lập tức thay đổi phương án thứ hai, cúi người né tránh người hắn, sau đó thân thủ nhanh nhẹn trèo tường, rời đi.
Thập Thất hoàng tử nhìn thân ảnh cô không chút do dự nhảy tường rời đi, cũng không đuổi theo.
"Lần thứ hai, thú vị, thú vị..."
Kỳ phùng địch thủ, sẽ rất vui khi đánh bại a, hắn rất mong chờ.
***
Tieen: Alo... alo... nay mị thi xong 2 môn cũng okela phết, nên quyết định up 2 bản thảo và giờ sẽ edit và up tiếp đến khi ngủ nha.