Nhóm lính gác còn chưa kịp hiểu câu nói cùng ăn của tiểu dẫn đường là ý gì, liền bị nàng sai sử xách mấy con gà ra ngoài bờ sông rửa sạch, đun nước lột lông, chờ xử lý xong bọn họ vẫn rất mơ hồ.
Sau đó liền thấy tiểu dẫn đường lại lấy chủy thủ sắc bén ra, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xử lý sạch sẽ nội tạng, sau đó rắc gia vị, đặt trên lửa nướng.
Mà càng khiến người khiếp sợ hơn nữa chính là, trong khoảng thời gian chờ gà chín, vị dẫn đường không tầm thường này lại đem tầm mắt chuyển hướng về mấy con cá đang bơi dưới sông.
Nhóm lính gác nhìn đống gia vị chiếm nửa cái ba lô của nàng, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
"Tô Diệp, trong ba lô của cô sao toàn là mấy thứ này vậy?"
Tô Đường, "Với tôi mà nói, không có gì quan trọng bằng ăn ngon."
Nhóm lính gác liền thấy người dẫn đường này thân thủ tuy không tồi, nhưng rốt cuộc cũng là người dẫn đường a, kinh nghiệm không nhiều, bọn họ tới đây là để chiến đấu, đâu phải là đi dã ngoại đâu, mang nhiều gia vị vô dụng như vậy, chính là cầm chân chính mình a.
Bất quá loại ý nghĩa này không duy trì lâu lắm, một giờ sau, tất cả mọi người đều nhịn không được phát ra tiếng cảm thán, "Thơm quá!"
Tô Đường cũng không keo kiệt, chính mình cầm một con gà nướng cùng một con cá nướng, còn dư lại đều đưa cho bọn họ.
Nhóm lính gác lần đầu tiên mới được hưởng loại cảm giác này, bọn họ nhìn qua Tô Đường, ánh mắt liền sáng lên, đây đâu phải là đồng đội bình thường a, đây chính là thiên sứ!
Đáng tiếc, cũng không biết có phải là do mùi hương đồ ăn quá mê người hay không, không lâu sau liền hấp dẫn một đám quân địch.
Nhóm lính gác mới ăn có một lúc, lập tức liền nổi giận, một tay cầm súng một tay cầm gà nướng, liền như vậy mà bắt đầu ứng chiến.
Tô Đường vẫn như cũ là một tâm cơ girl, nàng nhanh nhẹn trốn trong lùm cây, một bên ăn đùi gà, một bên tiến hành ngắm bắn, tuy nhiên lần này có vẻ vận may của nàng đã hết, không đợi nàng giải quyết hết con cá nướng, đã bị người luân phiên công kích.
Mà ở chỗ khác, Tần Kiêu nhìn vật nhỏ bày ra vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm vào cá nướng trên mặt đất, tâm tình bỗng dưng thoải mái.
Cho nên, nàng ăn gà mà không mang theo hắn, xứng đáng bị đánh.
Tô Đường miễn cưỡng tránh ở phía sau cái cây bỗng hắt xì, thiếu chút nữa là bị người đánh trúng, chỉ có thể chật vật lăn một vòng trên mặt đất, lại tìm một nơi khác để ẩn nấp, tiếp theo liền nghe tiếng thông báo trên lao, vật tư đã được thả xuống.
Đúng vậy, trên người các nàng chỉ mang vật tư đủ cho hai ngày, nếu không đi đoạt vật tư, liền có thể trực tiếp tự mình đào thải.
Đồ ăn thì Tô Đường không lo lắng mấy, nhưng mà nghĩ tới nước uống cùng với mấy viên đạn, cũng chỉ có thể từ bỏ điểm đóng quân bên này.
Trong thực chiến thể lực vẫn là quan trọng nhất, cho nên chờ đến khi nàng đi tới điểm thả vật tư, thì vật tư đã bị người khác cướp sạch không còn cái gì, nhóm lính gác đi cùng nàng, chưa nói cái gì, nhưng mà Tô Đường không thể để như vậy được?
Vì thế, nàng quyết định đánh cướp quân địch.
Cứng đối cứng thì không được, vì thế chỉ có đáng du kích mới là một lựa chọn tốt vòa lúc này.
Cuối cùng, sau trận đánh đó, đám quân địch mà sống sót sau khi cùng nàng gia thủ đều thật xấu hổ, sinh ra bóng mà thật lớn trong lòng.
Đâu ra mà tiểu dẫn đường yếu đuối, rõ ràng chính là sói đội lớp người a!
Về phần nhóm lính gác muốn đi theo để bảo vệ nàng, mắt thấy mình thắng nhanh như vậy, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn thấy thần vậy.
Có thể làm đồ ăn ngon, lại có thể đánh đấm, mấu chốt là người lớn lên còn xinh đẹp, đây là cái nhân vật thần thánh gì a, trách không được làm cho nguyên soái luân hãm vào.
Nếu là bọn họ......không không không, bọn họ không thể đoạt vợ của nguyên soái, sẽ chết.
Trời ơi, thượng đế cho bọn họ gặp được tiểu cô nương đáng yêu như vậy, nhưng lại không thể với tới a.
Tô Đường không biết nhóm lính gác trẻ tuổi đang bổ não cái gì, chỉ nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, "Đường Đường, có mai phục, phía trước hướng 5 giờ có một nữ dẫn đường đang hôn mê, hơn nữa nàng ta đang trong thời kỳ động dục."
Tô Đường đột nhiên đứng lên, sau đó nói với hệ thống: "Quét toàn bộ khu A một chút." Nói xong liền chạy về hướng 5 giờ, bỗng thấy lính gác chạy theo mình, nàng bỗng cái khó ló cái khôn, "Uy, tôi đi vệ sinh, các anh đi theo tôi làm gì?"
Vừa nghe lời nàng nói xong, lập tức làm mấy lính gác mặt đỏ tới mang tai, chẳng những không đi theo.
Mà còn ngại ngùng nói được.
Khu A bị chia là khu diễn tập thực chiến, nhất định là đã được kiểm tra sạch sẽ, không biết sao vào thời điểm diễn tập lại xui xẻo xuất hiện tình huống như thế này, thế nào cũng thấy mùi âm mưu đâu đây.
Căn cứ tập trung nhiều lính gác trẻ tuổi như vậy, huống chi đám này vẫn là người mới, sức chống cự tinh tức tố sao bằng với những binh lính lão luyện được.
Nàng rất nhanh đã tìm được nữ dẫn đường kia, sau đó lập tức liên hệ cùng Tần Kiêu,"Tần Kiêu, anh có thể thấy tôi không?"
Tần Kiêu nghe được lời nàng nói, đang định điều chỉnh hạ camera xuống, kết quả phát hiện camera phát hiện trục trặc, tức khắc mày nhíu lại, "Camera xuất hiện trục trặc."
Tô Đường, "Ở nơi tôi đang đứng có phát hiện ra một nữ dẫn đường đang động dục."
Lời này vừa nói ra, Tần Kiêu lập tức hiểu được, hắn vẫn luôn đoán đối phương nhất định sẽ hành động, nhưng mà không nghĩ lại sử sụng thủ đoạn bỉ ổi.
"Em cứ đợi ở bên kia.....Thôi, để ta tới đón em."
Bên người Tần Kiêu vốn có vài vị huấn luyện viên, vừa nghe việc này liền không cần hắn phân phó, lập tức gọi người đưa thuốc ức chế, bởi vì các tân binh phân tán quá nhiều nơi, trực tiếp dùng trực thăng phun thuốc ức chế xuống khu vực diễn tập, sau đó phát ra thông báo, lệnh cho tất cả tân binh tạm dừng thực chiến diễn tập.
Sự tình quan trọng như vậy, cho nên huấn luyện viên cũng không giấu giếm, việc này lập tức khiến mọi người phẫn nộ, bọn họ không sợ đối phương trực tiếp cầm đao kiếm lên đánh, mà ghê tởm nhất là loại hàng vi tiểu nhân này.
Chỉ là trên người bọn hắn không có mang theo thuốc ức chế, tự tiện hành động không chừng sẽ bị trúng bẫy, chỉ có thể đứng ở một chỗ đợi lệnh, chờ đợi người ở nơi đóng quân nghĩ cách tới cứu viện.
Nhưng mà đối phương cũng có chuẩn bị mà tới, mắt thấy bẫy của mình bị lộ, liền đem thuốc động dục đã được chôn từ trước rải ra ngoài.
Tình huống trở nên không thể vãn hồi được, khi lính gác động dục là không thể duy trì được lý trí, bọn họ sẽ bị bản năng của cơ thể khống chế, người dẫn đường trước mặt bọn họ vốn không có sức chống cự, huống chi người dẫn đường vốn bị ném vào đám đó lại bị hôn mê.
Nếu để việc này tùy ý lên men, những tân binh của đệ nhất quân đoàn sẽ bị giải tán, mà sự cố lớn như vậy, ngay cả quan chỉ huy và nguyên soái có thể bị hỏi tội.
Hệ thống, "Đường Đường, tổng cộng có hai mươi dẫn đường, mà tất cả các camera ở chỗ ấy đều bị phá hỏng."
Nghe vậy, Tô Đường liền liên lạc với Tần Kiêu, "Tần Kiêu, anh quan sát những chỗ có camera bị hủy, trước tiên đem những người dẫn đường đó mang đi."
Tần Kiêu có kinh nghiệm tác chiến hơn 20 năm, chưa bao giờ khẩn trương hết, nhưng tại lúc này đây, hắn thế nhưng lại khẩn trương và hoảng hốt.
"Những việc này sớm đã có người xử lý, em đứng một chỗ cho ta, không được chạy loạn!"
Âm thanh khàn khàn gần như rít gào, Tô Đường lại không để ý tới, mà nói cùng hệ thống, "Đem vị trí của những rác rưởi đó gửi cho ta."
Có hệ thống ở đây, Tô Đường rất nhanh tìm được bọn họ, mà nói cũng khéo, khoảng cách giữa bọn họ và nàng cách nhau không xa.
Theo lý thuyết nàng không thể mang súng thật đạn thật, bất quá nàng có phúc lợi của nhân viên ngoài biên chế, những người đó không dám tịch thu súng lục mà Tần Kiêu đưa cho nàng, mà vừa lúc bên trong súng lục có đúng 20 viên đạn.
Rất nhanh, bên trong rừng rậm liền vang lên tiếng súng.
Trong diễn tập chỉ được dùng súng giả thuốc giả, tiếng súng vang lên làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những người kia cũng không nghĩ nhanh như vậy mà bị phát hiện, nhìn đồng bọn ngã vào vũng máu, trong mắt không có nửa điểm thống khổ, mà tức giận la lên, "Cmn, là súng lục cá nhân của Tần Kiêu, hắn cư nhiên nhanh như vậy đã tìm đến chúng ta.".
Sau đó liền thấy tiểu dẫn đường lại lấy chủy thủ sắc bén ra, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xử lý sạch sẽ nội tạng, sau đó rắc gia vị, đặt trên lửa nướng.
Mà càng khiến người khiếp sợ hơn nữa chính là, trong khoảng thời gian chờ gà chín, vị dẫn đường không tầm thường này lại đem tầm mắt chuyển hướng về mấy con cá đang bơi dưới sông.
Nhóm lính gác nhìn đống gia vị chiếm nửa cái ba lô của nàng, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
"Tô Diệp, trong ba lô của cô sao toàn là mấy thứ này vậy?"
Tô Đường, "Với tôi mà nói, không có gì quan trọng bằng ăn ngon."
Nhóm lính gác liền thấy người dẫn đường này thân thủ tuy không tồi, nhưng rốt cuộc cũng là người dẫn đường a, kinh nghiệm không nhiều, bọn họ tới đây là để chiến đấu, đâu phải là đi dã ngoại đâu, mang nhiều gia vị vô dụng như vậy, chính là cầm chân chính mình a.
Bất quá loại ý nghĩa này không duy trì lâu lắm, một giờ sau, tất cả mọi người đều nhịn không được phát ra tiếng cảm thán, "Thơm quá!"
Tô Đường cũng không keo kiệt, chính mình cầm một con gà nướng cùng một con cá nướng, còn dư lại đều đưa cho bọn họ.
Nhóm lính gác lần đầu tiên mới được hưởng loại cảm giác này, bọn họ nhìn qua Tô Đường, ánh mắt liền sáng lên, đây đâu phải là đồng đội bình thường a, đây chính là thiên sứ!
Đáng tiếc, cũng không biết có phải là do mùi hương đồ ăn quá mê người hay không, không lâu sau liền hấp dẫn một đám quân địch.
Nhóm lính gác mới ăn có một lúc, lập tức liền nổi giận, một tay cầm súng một tay cầm gà nướng, liền như vậy mà bắt đầu ứng chiến.
Tô Đường vẫn như cũ là một tâm cơ girl, nàng nhanh nhẹn trốn trong lùm cây, một bên ăn đùi gà, một bên tiến hành ngắm bắn, tuy nhiên lần này có vẻ vận may của nàng đã hết, không đợi nàng giải quyết hết con cá nướng, đã bị người luân phiên công kích.
Mà ở chỗ khác, Tần Kiêu nhìn vật nhỏ bày ra vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm vào cá nướng trên mặt đất, tâm tình bỗng dưng thoải mái.
Cho nên, nàng ăn gà mà không mang theo hắn, xứng đáng bị đánh.
Tô Đường miễn cưỡng tránh ở phía sau cái cây bỗng hắt xì, thiếu chút nữa là bị người đánh trúng, chỉ có thể chật vật lăn một vòng trên mặt đất, lại tìm một nơi khác để ẩn nấp, tiếp theo liền nghe tiếng thông báo trên lao, vật tư đã được thả xuống.
Đúng vậy, trên người các nàng chỉ mang vật tư đủ cho hai ngày, nếu không đi đoạt vật tư, liền có thể trực tiếp tự mình đào thải.
Đồ ăn thì Tô Đường không lo lắng mấy, nhưng mà nghĩ tới nước uống cùng với mấy viên đạn, cũng chỉ có thể từ bỏ điểm đóng quân bên này.
Trong thực chiến thể lực vẫn là quan trọng nhất, cho nên chờ đến khi nàng đi tới điểm thả vật tư, thì vật tư đã bị người khác cướp sạch không còn cái gì, nhóm lính gác đi cùng nàng, chưa nói cái gì, nhưng mà Tô Đường không thể để như vậy được?
Vì thế, nàng quyết định đánh cướp quân địch.
Cứng đối cứng thì không được, vì thế chỉ có đáng du kích mới là một lựa chọn tốt vòa lúc này.
Cuối cùng, sau trận đánh đó, đám quân địch mà sống sót sau khi cùng nàng gia thủ đều thật xấu hổ, sinh ra bóng mà thật lớn trong lòng.
Đâu ra mà tiểu dẫn đường yếu đuối, rõ ràng chính là sói đội lớp người a!
Về phần nhóm lính gác muốn đi theo để bảo vệ nàng, mắt thấy mình thắng nhanh như vậy, ánh mắt nhìn nàng giống như nhìn thấy thần vậy.
Có thể làm đồ ăn ngon, lại có thể đánh đấm, mấu chốt là người lớn lên còn xinh đẹp, đây là cái nhân vật thần thánh gì a, trách không được làm cho nguyên soái luân hãm vào.
Nếu là bọn họ......không không không, bọn họ không thể đoạt vợ của nguyên soái, sẽ chết.
Trời ơi, thượng đế cho bọn họ gặp được tiểu cô nương đáng yêu như vậy, nhưng lại không thể với tới a.
Tô Đường không biết nhóm lính gác trẻ tuổi đang bổ não cái gì, chỉ nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, "Đường Đường, có mai phục, phía trước hướng 5 giờ có một nữ dẫn đường đang hôn mê, hơn nữa nàng ta đang trong thời kỳ động dục."
Tô Đường đột nhiên đứng lên, sau đó nói với hệ thống: "Quét toàn bộ khu A một chút." Nói xong liền chạy về hướng 5 giờ, bỗng thấy lính gác chạy theo mình, nàng bỗng cái khó ló cái khôn, "Uy, tôi đi vệ sinh, các anh đi theo tôi làm gì?"
Vừa nghe lời nàng nói xong, lập tức làm mấy lính gác mặt đỏ tới mang tai, chẳng những không đi theo.
Mà còn ngại ngùng nói được.
Khu A bị chia là khu diễn tập thực chiến, nhất định là đã được kiểm tra sạch sẽ, không biết sao vào thời điểm diễn tập lại xui xẻo xuất hiện tình huống như thế này, thế nào cũng thấy mùi âm mưu đâu đây.
Căn cứ tập trung nhiều lính gác trẻ tuổi như vậy, huống chi đám này vẫn là người mới, sức chống cự tinh tức tố sao bằng với những binh lính lão luyện được.
Nàng rất nhanh đã tìm được nữ dẫn đường kia, sau đó lập tức liên hệ cùng Tần Kiêu,"Tần Kiêu, anh có thể thấy tôi không?"
Tần Kiêu nghe được lời nàng nói, đang định điều chỉnh hạ camera xuống, kết quả phát hiện camera phát hiện trục trặc, tức khắc mày nhíu lại, "Camera xuất hiện trục trặc."
Tô Đường, "Ở nơi tôi đang đứng có phát hiện ra một nữ dẫn đường đang động dục."
Lời này vừa nói ra, Tần Kiêu lập tức hiểu được, hắn vẫn luôn đoán đối phương nhất định sẽ hành động, nhưng mà không nghĩ lại sử sụng thủ đoạn bỉ ổi.
"Em cứ đợi ở bên kia.....Thôi, để ta tới đón em."
Bên người Tần Kiêu vốn có vài vị huấn luyện viên, vừa nghe việc này liền không cần hắn phân phó, lập tức gọi người đưa thuốc ức chế, bởi vì các tân binh phân tán quá nhiều nơi, trực tiếp dùng trực thăng phun thuốc ức chế xuống khu vực diễn tập, sau đó phát ra thông báo, lệnh cho tất cả tân binh tạm dừng thực chiến diễn tập.
Sự tình quan trọng như vậy, cho nên huấn luyện viên cũng không giấu giếm, việc này lập tức khiến mọi người phẫn nộ, bọn họ không sợ đối phương trực tiếp cầm đao kiếm lên đánh, mà ghê tởm nhất là loại hàng vi tiểu nhân này.
Chỉ là trên người bọn hắn không có mang theo thuốc ức chế, tự tiện hành động không chừng sẽ bị trúng bẫy, chỉ có thể đứng ở một chỗ đợi lệnh, chờ đợi người ở nơi đóng quân nghĩ cách tới cứu viện.
Nhưng mà đối phương cũng có chuẩn bị mà tới, mắt thấy bẫy của mình bị lộ, liền đem thuốc động dục đã được chôn từ trước rải ra ngoài.
Tình huống trở nên không thể vãn hồi được, khi lính gác động dục là không thể duy trì được lý trí, bọn họ sẽ bị bản năng của cơ thể khống chế, người dẫn đường trước mặt bọn họ vốn không có sức chống cự, huống chi người dẫn đường vốn bị ném vào đám đó lại bị hôn mê.
Nếu để việc này tùy ý lên men, những tân binh của đệ nhất quân đoàn sẽ bị giải tán, mà sự cố lớn như vậy, ngay cả quan chỉ huy và nguyên soái có thể bị hỏi tội.
Hệ thống, "Đường Đường, tổng cộng có hai mươi dẫn đường, mà tất cả các camera ở chỗ ấy đều bị phá hỏng."
Nghe vậy, Tô Đường liền liên lạc với Tần Kiêu, "Tần Kiêu, anh quan sát những chỗ có camera bị hủy, trước tiên đem những người dẫn đường đó mang đi."
Tần Kiêu có kinh nghiệm tác chiến hơn 20 năm, chưa bao giờ khẩn trương hết, nhưng tại lúc này đây, hắn thế nhưng lại khẩn trương và hoảng hốt.
"Những việc này sớm đã có người xử lý, em đứng một chỗ cho ta, không được chạy loạn!"
Âm thanh khàn khàn gần như rít gào, Tô Đường lại không để ý tới, mà nói cùng hệ thống, "Đem vị trí của những rác rưởi đó gửi cho ta."
Có hệ thống ở đây, Tô Đường rất nhanh tìm được bọn họ, mà nói cũng khéo, khoảng cách giữa bọn họ và nàng cách nhau không xa.
Theo lý thuyết nàng không thể mang súng thật đạn thật, bất quá nàng có phúc lợi của nhân viên ngoài biên chế, những người đó không dám tịch thu súng lục mà Tần Kiêu đưa cho nàng, mà vừa lúc bên trong súng lục có đúng 20 viên đạn.
Rất nhanh, bên trong rừng rậm liền vang lên tiếng súng.
Trong diễn tập chỉ được dùng súng giả thuốc giả, tiếng súng vang lên làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Những người kia cũng không nghĩ nhanh như vậy mà bị phát hiện, nhìn đồng bọn ngã vào vũng máu, trong mắt không có nửa điểm thống khổ, mà tức giận la lên, "Cmn, là súng lục cá nhân của Tần Kiêu, hắn cư nhiên nhanh như vậy đã tìm đến chúng ta.".
Danh sách chương