Chương 40 nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai năm

Edit: Nguyệt Phong

***

Nụ cười trên mặt Vân Vụ không có duy trì lâu lắm liền phai nhạt đi.

Hắn đứng trên đỉnh vách đá, trước mắt là Ma Uyên vạn trượng sâu không thấy đáy.

Đây là chỗ khiến Ma Quân Ma Vực cũng phải đau đầu.

Cho dù hắn rơi vào cũng không nhất định có thể bình yên vô sự trở về.

Bên trong Ma Uyên có chướng khí hàng năm không tiêu tan, chướng khí này không phải là chướng khí bình thường, nó có thể đuổi đi nguyên tố ngũ hành.

Tức là dù có đại năng linh tu lợi hại rơi xuống cũng sẽ lập tức biến thành một người bình thường.

Bên trong chướng khí có hư thối thi cốt chồng chất như núi, sinh trưởng các loại độc trùng mãnh thú, càng nảy sinh ma vật đếm không hết, ma vật cấp thấp cắn nuốt huyết nhục con người, ma vật cấp cao cắn nuốt hỉ nộ ai nhạc ái hận giận si của con người, chúng nó ăn mòn ý thức, phá hủy ý chí người ta...

Một khi rơi vào địa phương này, mặc kệ linh tu hay là ma tu, đều khó đi lên.

Nơi này như có một cái võng thật lớn và rậm rạp, không thể tránh thoát. Trừ phi...

Niết bàn trọng sinh, phá kén thành điệp.

Thân là Tiếu diện Ma quân trong ngũ đại Ma quân của Ma Vực, Vân Vụ cười rộ lên phong lưu đa tình, kỳ thật là người cực máu lạnh.

Cho dù Bùi Tử Thanh là hắn một tay dạy dỗ thì thời điểm hắn ra tay cũng không hề mềm lòng.

Trên thực tế, nhân loại mang huyết mạch đại yêu thượng cổ như Bùi Tử Thanh, Vân Vụ đã ném xuống không chỉ một đứa.

Nhưng nhiều lần như vậy, không có ai bò lên cả.

Những người đó đã sớm hóa thành một đống xương trắng, hoặc là trở thành đồ ăn cho những ma vật đó.

Chậc, thật đáng thương.

Vân Vụ giả mô giả dạng than một tiếng, đang định xoay người rời đi lại nhận thấy cái gì đó, bỗng dưng đi tới phía trước một bước.

Hắn đứng ở bên cạnh vách núi, lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, tiếng thở dốc của thiếu niên càng ngày càng gần.

Bùi Tử Thanh khá may mắn khi nắm được một sợi dây đằng lúc bị ném xuống, sau đó nương dây đằng này bò lên vách đá, lại leo từng bước lên.

Đôi tay thiếu niên đã bị cục đá bén nhọn cắt chảy máu, dòng máu mới chảy qua vết máu đã khô cạn, một đôi tay như ngâm trong máu loãng.

Rốt cuộc, đôi tay huyết hồng kia bò lên tới vách đá.

Chỉ thiếu một bước cuối cùng là hắn lập tức có thể đi ra ngoài.

Bùi Tử Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Nhưng mà, nụ cười chưa kịp nở rộ đã cứng ngắc.

Vui mừng trong mắt lập tức tiêu tán sạch sẽ, một loại cảm xúc khác bừng lên.

Hắn nhìn nam nhân cao cao tại thượng kia, trái tim run rẩy.

Qua lâu như vậy, hắn cho rằng Vân Vụ đã sớm rời đi, lại không ngờ hiện tại hắn ta đứng bên cạnh vách đá, cười khanh khách bễ nghễ nhìn hắn.

Vốn dĩ Bùi Tử Thanh vì leo núi nên hô hấp dồn dập, vẻ mặt kinh sợ nhìn người nọ, trong mắt toát ra cầu xin và yếu ớt đã lâu chưa từng xuất hiện.

- Vân Vụ, a tỷ còn chờ ta, ta không thể chết ở chỗ này, cầu ngươi...

Vân Vụ cười:

- Sự dẻo dai của ngươi còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của ta nữa, thật là khiến người giật mình. Bùi tiểu công tử, đúng là ta đã đồng ý với ngươi, chờ ngươi ra tới từ bên trong là có thể nhìn thấy a tỷ ngươi, nhưng cũng không phải lúc này, mà là khi ngươi ngã xuống đến Ma Uyên lại bò lên. Nhưng ngươi hiện tại lên đây cũng tốt, ta vừa lúc nói thêm mấy câu với ngươi. Nếu tưởng người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi cho rằng giết sạch Trang Mạc Nam và đám tùy tùng của hắn rồi thì không ai biết là ngươi ra tay? Vân Vụ nói đến đây, cười ra tiếng, tựa hồ cực kỳ sung sướng.

Hắn cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt hàm tình.

Nhưng Bùi Tử Thanh lại hận người này cực kỳ.

Hai tay của hắn nắm chặt rìa vách đá, khóe mắt muốn nứt ra, ác độc và hận ý trong mắt phảng phất hóa thành thực chất, hung hăng đâm về phía đối phương.

Vân Vụ không để bụng, tiếp tục nói:

- Một bên là thành Tích Tuyết nho nhỏ, một bên là Trang gia có vô số đại năng giả gia đại nghiệp đại, hai người khác nhau một trời một vực. Một tiểu nhi tử dòng chính của Trang gia đã chết cũng không có gì, bị phái tới thành Tích Tuyết ở rể thì nguyên bản hắn cũng không được sủng ái lắm, nhưng ngươi lại giết hết tất cả tùy tùng Trang Mạc Nam mang theo. Ngươi nói, ngươi đặt mặt mũi Trang gia ở đâu hả? Ngươi không phải đang buộc Trang gia đối nghịch với thành Tích Tuyết, đối nghịch với a tỷ ngươi sao? Dù a tỷ ngươi có thoát khỏi hiềm nghi thì cũng không ai tin đâu. Rốt cuộc, ai cũng biết a tỷ ngươi yêu thương đệ đệ ra sao, ngươi giết nhiều người Trang gia như vậy, a tỷ ngươi không thoát được đâu, ha hả...

Gân xanh trên đôi tay Bùi Tử Thanh phồng lên, phảng phất tùy thời sẽ nổ tung.

Là hắn hại a tỷ.

Là hắn sai rồi.

Hắn không nên tiếp cận người xấu xa này!

Vân Vụ hơi hơi cúi người, cười tủm tỉm hứa hẹn:

- Ngươi yên tâm, coi như vì ngươi, ta cũng sẽ che chở a tỷ ngươi. Nhưng Bùi Tử Thanh, ta chỉ giúp ngươi bảo vệ nàng hai năm. Nhớ kỹ, chỉ có hai năm.

Nói xong, hắn đánh một chưởng ra ngoài.

Một chưởng này làm đối phương không còn sức lực bò lên tới.

Trước khi thiếu niên rơi xuống, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Vân Vụ, nơi đó cũng là một Ma Uyên sâu không thấy đáy.

Khi thân ảnh thiếu niên sắp nhìn không thấy, bờ môi của hắn nhẹ nhàng giật giật.

Vân Vụ nghe được.

Thiếu niên nói:

- Bảo vệ cho a tỷ của ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại.

Trong mắt Vân Vụ xẹt qua cảm xúc khác thường, cười nhạo:

- Nghĩ hay thật, đây chính là Ma Uyên, nào có dễ dàng trở về như vậy ...

·

Khi Nam Diên phát hiện không ổn thì Vân Vụ đã trốn đi rất nhiều ngày rồi.

Cô nhìn "Vân Vụ" giống hệt bản tôn về lời nói và cử chỉ kia, biết mình bị lừa, một chưởng chụp qua.

Vân Vụ trước mắt biến thành một cái tượng đất rơi xuống.

Trong khoảng thời gian này cô nhìn chằm chằm vào Vân Vụ, bất quá ngẫu nhiên ngủ gật nên để người này chạy.

Nam Diên khá tức giận.

Nhưng lần này Vân Vụ bỏ chạy làm cô bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của mình.

Người này có thể sử dụng ảo ảnh để lừa gạt thần thức nhìn trộm, hiển nhiên không phải người thường.

Hoặc là trước khi người này kích hoạt huyết mạch thượng cổ cũng đã là một nhân vật rất lợi hại, hoặc là...

Là cô lầm đối tượng.

Người này không phải đại lão Ma Vực cô đoán.

- Diên Diên? – Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt vỗ vỗ cô – Tâm trạng cô không ổn à?

Nam Diên nhàn nhạt nói:

- Không có gì.

Chỉ là phát hiện mình làm lâu như vậy đều là vô dụng, có chút khó chịu thôi.

Nam Diên ôm Hư Tiểu Đường ra Mai viên, áp suất thấp một đường.

Đột nhiên, cô dừng bước chân, khuôn mặt hiếm khi có cảm xúc dao động chợt trầm xuống, trong mắt xẹt qua sự phẫn nộ.

- Diên Diên!

Hư Tiểu Đường hô nhỏ một tiếng.

Tình huống không ổn, Diên Diên tức giận!

Diên Diên phát giận, huyết mạch sôi trào, nước hóa hình liền mất đi hiệu lực.

Quả nhiên trong nháy mắt, diện mạo Nam Diên dùng nước hóa hình ngụy trang liền khôi phục thành bộ dáng bản tôn.

Tinh xảo như trác, tuyệt sắc lãnh diễm; trước to sau vểnh, trời sinh vưu vật.

Nữ nhân váy đen phần phật, dáng người hiên ngang, khí tràng trong nháy mắt buông ra, khí phách sắc bén, phóng đãng bức người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện