Đối với ánh mắt tức giận không thể áp chế của Lục Miểu, Lục Sanh vẻ mặt vô biểu tình nhìn cậu ta, lạnh lùng nói, "Bị giáo huấn như vậy còn không biết hối cải, Lục Miểu, một cái tát là ta thế ba mẹ giáo huấn ngươi!""Bị giáo huấn?"Lục Miểu nháy mắt nghĩ tới chuyện bị Diêu Thành bắt đi, cậu ta chỉ vào Lục Sanh, vẻ mặt oán độc, ánh mắt kia giống như hận không thể xé nát cậu.

"Ngươi, quả nhiên là ngươi! Lục Sanh, chuyện của Diêu Thành là do ngươi giở trò quỷ, có đúng hay không? Khó trách hắn lại phái người tới bắt ta, ngươi thật đúng là ác độc!""Ác độc? A, làm sao bằng ngươi được!"Lục Sanh hừ lạnh một tiếng, chính là người trước mắt này nói cậu ác độc, kiếp trước đã trực tiếp phái người ép cậu dùng ma tuý quá liều, không hề nghĩ đến nửa điểm tình cảm anh em, xuống tay tàn nhẫn lại tuyệt tình!"Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ ta nói cho Thẩm đại ca biết sao? Lục Sanh, Thẩm đại ca đã nghĩ rằng ngươi có bao nhiêu thiện lương, nếu là hắn biết ngươi ở sau lưng làm nhiều chuyện ác độc như vậy, hắn khẳng định sẽ vứt bỏ ngươi!""Vứt bỏ ta? A, Lục Miểu, nếu để Thẩm Vĩ nhìn thấy những cái video đó, hắn là sẽ vứt bỏ ta trước, hay là chê ngươi ghê tởm trước, đem ngươi vứt bỏ?""Ngươi!"Lục Miểu tức giận đến phát run, con ngươi tràn đầy tơ máu, nếu không phải hắn hiện tại cả người đều đau đớn, chỉ sợ sẽ xông lên liều mạng với Lục Sanh.


"Lục Miểu, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói! Nếu không nói không cần Lục Thành Triết cho những cái video đó hấp thụ ra ánh sáng, ta liền tuôn ra trước, đến lúc đó chờ Thẩm Vĩ nhìn thấy những cái video đó, hắn sẽ đối với ngươi như thế nào, ta thật đúng là rất muốn xem nha!""Lục Sanh, ngươi làm sao có thể có những cái video đó, ngươi gạt ta!"Lục Sanh lạnh lùng liếc cậu ta một cái, gằn từng chữ một, giọng nói vô tình đến cực điểm, "Ngươi nằm ở bệnh viện khả năng còn chưa có xem tin tức, Diêu Thành đã phá sản, còn thiếu một đống nợ.

Hiện tại ngưu nào tùy tiện đưa cho hắn chút tiền, hắn tùy thời đều có thể đem những cái video đó của ngươi bán đi, không tin ngươi cũng có thể gọi điện thoại cho hắn cùng hắn mua một phần.

""Không, chuyện này không có khả năng, ngươi gạt người, khẳng định là ngươi gạt người!"Lục Miểu cả người đều run rẩy, hắn thần sắc hoảng loạn đi lấy điện thoại của mình, sau đó chân tay luống cuống mà gọi điện thoại cho Diêu Thành, trong miệng lặp đi lặp lại một câu"Không có khả năng, tuyệt đối không thể", tinh thần cơ hồ sắp hỏng mất.

Lục Sanh nhìn bộ dáng hoảng loạn sợ hãi của cậu ta, trên mặt lại không có biểu tình gì, chỉ là đôi mắt xinh đẹp, trong đáy mắt một mảnh ám trầm.


Đúng lúc này, điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, lấy ra rũ mắt xuống nhìn lướt qua.

Cư nhiên là Thẩm Vĩ gọi điện thoại đến.

Lục Sanh thấy Lục Miểu hoàn toàn làm lơ cậu, chỉ là một lần lại một lần gọi điện thoại cho Diêu Thành, liền cầm điện thoại đi ra bên ngoài phòng bệnh, sau đó mới ấn xuống nghe.


"Sanh Sanh, em hiện tại ở đâu?"Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khẩn trương và vội vàng của Thẩm, khóe môi cậu giơ lên một nụ cười châm chọc, giọng nói lại giống bình thường vô cùng ôn nhu, "Em mới vừa trở lại bệnh viện, làm sao vậy?""Sanh Sanh, nếu tình huống của tiểu Miểu bên kia không có gì nghiêm trọng, em! ! Em có thể hay không hiện tại đến nhà của anh một chuyến, anh có chút việc muốn nói với em.

"Lục Sanh có chút kinh ngạc nhướng mày, "Vĩ, là chuyện gấp sao, tiểu Miểu hiện tại là không có việc gì, nhưng là em ấy một mình ở bệnh viện em sẽ không yên tâm.

""Là chuyện gấp, Sanh Sanh, em có thể tìm cho tiểu Miểu một người hộ lý tạm thời trông coi em ấy trước, em đến chỗ anh nơi này một chuyến, có được không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện