Edit by Vân Hi
Vừa bước xuống cầu thang thì đúng lúc bác sĩ tới.
Thất thất bát bát kiểm tra một chút, kết luận tố chất thân thể A Chiêu rất tốt, không cần tiêm thuốc, uống chút thuốc hạ sốt, chỉ một lúc nữa thì đỡ.
A Chiêu ngồi mơ mơ hồ hồ một lúc, chờ đến khi bác sĩ đi về, rồi lại lơ mơ lết chân về phòng lăn ra ngủ.
Tiêu Nghiên vẫn cứ đi theo, cho đến khi nhìn thấy A Chiêu ngủ say, sau đó đắp chăn lại cho cô rồi mới đóng cửa ra ngoài.
Thân là gia sư, A Chiêu bị ốm, hôm nay chương trình học đương nhiên cũng kết thúc.
Mấy người hầu trong biệt thự nếu không có việc gì thì cũng không lên tầng hai.
Tiêu Nghiên về phòng, đứng trước cửa sổ, nhìn hàng cây Pháp(*) cao lớn ngoài cửa sổ.
(*)Cây Pháp: Bên Wikipedia Vân không tìm thấy nên phải tìm mãi mới có web bên Trung định nghĩa được loại cây này.
Link ở phần comment nhé!
Nhớ tới vẻ mặt vui vẻ của A Chiêu lúc ôm chăn bông, hắn bật cười lắc đầu, lấy di động ra bấm vào một dãy số.
"Cậu......!Là cháu, Tiêu Nghiên......"
Nếu A Chiêu ở đây sẽ phát hiện, điện thoại mà nam chủ lấy ra căn bản không phải là cái ngày thường thường sử dụng kia.
Mà nó là một loại điện thoại nút bấm kiểu cũ với kiểu dáng rất đơn giản đã sớm bị thị trường đào thải.
Cô không biết, nhưng Tiêu Nghiên lại biết rất rõ, chiếc điện thoại mới nhất trên thị trường mà quản gia đưa cho hắn căn bản không thể tồn tại bất cứ cái bí mật nào cả.
Hắn lúc này gọi điện thoại cho ai, giây tiếp theo, lịch sử trò chuyện lập tức xuất hiện trước mặt Triệu Lệ.
Người đàn bà kia, trước nay đều không buông tha hắn.
Kể cả có bức hắn tới nơi này, cũng không muốn dừng tay.
Nếu không nhờ có di chúc của mẹ chống đỡ, Tiêu Nghiên không nghi ngờ chút nào, Triệu Lệ căn bản sẽ không dùng thủ đoạn "ôn hòa" như vậy, mà sẽ trực tiếp khiến hắn biến mất.
Tiêu Nghiên mặt không biểu tình cúp máy, giờ này khắc này, Tiêu Nghiên ngượng ngùng thường ngày ở trước mặt A Chiêu phảng phất chỉ là ảo giác.
Thần sắc hắn lạnh lùng, âm hiểm nhìn khoảng không phía trước: "Triệu Lệ, Tiêu Hán Sinh (cha Tiêu), Tiêu Mặc, các người nợ tôi, tôi sẽ tự mình lấy về, từng chút, từng chút một."
A Chiêu bị Tiêu Nghiên đánh thức.
Trong chăn quá thoải mái, cô có chút không muốn dậy.
Người bên cạnh dường như có ý cười: "Cô giáo là đang dạy em ngủ nướng như thế nào sao?"
Người trong chăn giật mình.
Nam chủ chính là muốn đi lên đỉnh cao nhân sinh, sao lại có thể có thói quen xấu như vậy!
A Chiêu bật dậy.
Vẻ mặt cô vẫn có chút ngốc ngốc, lại cố làm ra vẻ bộ dáng nghiêm túc: "Em vừa gọi cô dậy á? Cô nghe không rõ."
Tiêu Nghiên trong lòng thầm nói, tốt xấu gì thì cô cũng nên mở mắt ra rồi mới nói chứ.
Bất quá hắn cũng không vạch trần A Chiêu: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.
Nếu cô giáo thật sự buồn ngủ, khi nào ăn xong thì ngủ tiếp."
A Chiêu gật gật đầu, cực kì thống khổ từ trên giường bò xuống, đi như người mất hồn xuống lầu, ăn cơm.
Toàn bộ hành trình như đi vào cõi thần tiên.
A Chiêu gần như nhắm tịt cả mắt lại uống xong một bát canh rong biển thường ngày cô không bao giờ đụng tới, Tiêu Nghiên thật sự nhìn không được.
"Cô giáo nếu ăn no rồi thì vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi."
Bằng không hắn lo A Chiêu sẽ gục ngay tại bàn ăn mất.
Đứng lên, lên lầu, nằm xuống, lưu loát làm liền một mạch!
A Chiêu nằm một lần này là nằm liền một tuần.
Tiêu Nghiên đều có chút lo lắng cô là gặp phải cái bệnh gì khác, lại gọi bác sĩ đến kiểm tra triệt để, đến lúc kết luận thì lại thật sự chỉ là cảm mạo phát sốt bình thường mới dừng lại.
Ở trên giường nằm một tuần, A Chiêu chỉ cảm thấy chính mình có thể gọi là một phế nhân.
Cả người nơi nào đều không thể cử động được!
Cô đang định thả lỏng một chút, quản gia bên kia lại ném ra một quả bom lớn:
"Tiên sinh cùng thái thái nói ngày mai sẽ đến bên này thăm Tiêu Nghiên thiếu gia.".