Edit by Vân Hi
Trong lòng Tiêu Nghiên chấn động.

Chỉ trong một nháy mắt, hắn thậm chí muốn lộ ra gương mặt thật chất vấn A Chiêu, cô rốt cuộc đang muốn gì.

Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.

"Cô giáo đây là có ý gì?" Thiếu niên phảng phất như nghe được cái gì cực kì đáng sợ, mở to hai mắt nhìn nhìn A Chiêu.

A Chiêu bình tĩnh nói: "Ý trên mặt chữ, đáp án của em là gì?"
Tiêu Nghiên trầm mặc.


A Chiêu thở dài, chủ động đi tới vỗ vai hắn.

"Cô biết có lẽ em rất đau khổ.

Nhưng bởi ông ta đã quăng em đến nơi này tận 6 năm mà chẳng thèm quan tâm, tình cảm cha con này, cũng đã cạn kiệt rồi."
Ánh mắt Tiêu Nghiên gắt gao khóa trụ cô: "Nhưng, nếu em lừa gạt bọn họ, ở trước mặt bọn họ diễn kịch.

Cô sẽ không cảm thấy em có tâm tư thâm trầm đáng sợ sao?"
"Làm sao có thể?" A Chiêu kinh ngạc phản bác.

"Đối nhân xử thế, chẳng phải đều phải qua lại với nhau sao?"
"Người khác coi mình như chó rơm(*), còn muốn ta cung phụng hắn như thần?"
(*) Chó rơm: Ngày xưa lấy rơm cỏ tết thành hình chó dùng khi cúng tế, tế xong thì đem vứt đi.

Sau tỉ dụ sự vật tầm thường, vô dụng, thứ đồ chơi vô giá trị.

"Lấy ơn báo oán, dùng cái gì để báo?"
"Huống chi --" A Chiêu nghiêm túc nhìn Tiêu Nghiên, "Người cha cùng mẹ kế kia của em, cái kia phụ thân cùng mẹ kế, đối xử với em lãnh khốc vô tình như vậy."
Giọng nói của cô không chút nào che lấp ghét bỏ cùng ghê tởm: "Em còn suy nghĩ cho bọn họ làm gì?"
Tiêu Nghiên lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào.

Nhìn A Chiêu có chút không sao nói rõ được.

Cô đưa tay lên sờ mặt mình: "Trên mặt cô, có gì à?"

Tiêu Nghiên đột nhiên cười lên, tiến lại gần một bước, cách A Chiêu không quá một thước (khoảng 0,4m).

Hắn cúi người xuống, hắn đã bắt đầu có vóc dáng của người trưởng thành rồi, nên động tác như vậy, làm A Chiêu cảm giác toàn bộ không gian như bị thu hẹp lại.

"Cô giáo nói nhiều như vậy, kỳ thật, vẫn là vì em mà bênh vực kẻ yếu, đúng không?"
Với cái động tác ái muội như thế này, A Chiêu thậm chí còn có thể cảm giác được khi Tiêu Nghiên nói chuyện, hơi thở của cậu phả vào sườn mặt mình.

Cái loại cảm giác nóng rực này càng lan rộng, A Chiêu vô ý thức liếm liếm môi: "Kia, kia đương nhiên, từ trước đến nay chúng ta cũng thân thiết, rốt cuộc em cũng là của học sinh của cô."
Tiêu Nghiên ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm môi A Chiêu, nơi đó bởi vì động tác vừa rồi của cô mà có vẻ hồng lên khác thường.

Trông có vẻ rất ngon miệng.

Hắn liếc mắt nhìn, chủ động lùi về sau một bước trước khi A Chiêu không thể nhịn được cái không khí kì lạ này nữa.

"Em nghe cô."
A Chiêu vô thức tiếp lời: "Hả?"
Tiêu Nghiên ánh mắt chuyên chú nhìn cô: "Em tin tưởng cô giáo là người đối với em tốt nhất.

Mặc kệ cô nói cái gì, đều là vì tốt cho em."
"Em sẽ nghe ý kiến của cô."
Không thể không nói, một phen lời nói như vậy, trong lòng A Chiêu thích kinh khủng.

Ai lại không vui vẻ khi khổ tâm của mình có thể được bên kia hiểu rõ cơ chứ?
Lời này của Tiêu Nghiên làm A Chiêu chỉ cảm thấy, mọi nỗ lực của mình đều không có uổng phí.


Khóe môi cô giương cao, trên mặt vẫn nghiêm túc: "Em không thể chỉ nghe cô nói, phải tự mình phân tích được cái lợi, cái hại trong đó."
Không nghĩ tới, cô vậy mà lại không giỏi khống chế cảm xúc như vậy.

Tiêu Nghiên chỉ cảm thấy, nếu là cảm xúc có thể thực thể hóa, đối phương nhất định bởi vì kích động mà xuất hiện cái đuôi vẫy vẫy ở đằng sau.

Cô giáo như thế......!
Ừm, rất đáng yêu.

Ngày hôm sau.

Sinh hoạt của Tiêu Nghiên cùng A Chiêu cũng không có bởi vì tin tức đột ngột này mà thay đổi.

Hai người vẫn ra ngoài tập thể dục như cũ, trở về ăn xong bữa sáng, liền vào thư phòng học.

Quản gia nhìn đều cảm thấy hai người này thật cố chấp.

Ông uyển chuyển gọi A Chiêu lại: "Hứa tiểu thư, hôm nay tiên sinh cùng thái thái muốn lại đây.

Cô....!không định chuẩn bị cái gì sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện