Edit by Vân Hi
Từ khi vào chỗ này, cả hai người đều cố tình lảng tránh đề tài này.

Triệu Dận không nghĩ tới A Chiêu vậy mà lại chủ động nhắc tới.

"Vương phi, nàng tin ta?" Cổ họng Triệu Dận như có cái gì đó chặn làm cho nghẹn lại, nhẹ giọng hỏi.

A Chiêu nghiêm túc nhìn hắn: "Mặc dù, trên người ngươi có rất nhiều chỗ ta thấy khó chịu, nhưng ngươi cũng không phải người có thể làm ra chuyện ác độc như nguyền rủa cha ruột mình như vậy."
Triệu Dận: "......"
Nếu nàng chỉ nói nửa câu sau, ta sẽ rất cảm động, thật sự.


Hắn cười chán nản: "Nhưng mà phụ hoàng đã tin."
Đây là khúc mắc của hắn.

Triệu Dận không thèm để ý mình bị người khác hãm hại, không để bụng bị người khác nghi ngờ.

Nhưng hắn hại để ý Huệ Tông không tín nhiệm mình.

Sự nghi ngờ đến từ người thân, đây chính là thứ gây tổn thương người nhất.

"Nàng nói xem, tại sao ông ấy lại không tin ta?" Thần sắc Triệu Dận có chút mờ mịt, đang hỏi A Chiêu, nhưng lại như đang tự hỏi chính mình.

A Chiêu suy nghĩ, lại nói: "Bệ hạ là vị minh quân.

Ta tin tưởng, chuyện này nếu đổi thành bất kể vị Vương gia nào đi chăng nữa, ngài ấy cũng không xử lý như vậy."
Triệu Dận sửng sốt: "Nàng có ý gì?"
A Chiêu trong lòng thở dài, đây có phải nói là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường không?
"Bởi vì bệ hạ yêu ngươi." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Triệu Dận nhìn nàng.

A Chiêu tiếp tục nói: "Ngươi tự hỏi một chút đi, ngươi chỉ là bị bệ hạ không tín nhiệm thôi, mà trong lòng đã khổ sở như vậy......"
Triệu Dận nhịn không được liền phản bác: "Ta không có khổ sở!"
A Chiêu: "......!Được được được, ngươi không khổ sở, đừng ngắt lời!"
Nàng trừng mắt nhìn Triệu Dận liếc mắt một cái, mới tiếp tục nói: "Vậy ngươi nghĩ một chút, bệ hạ bị con trai ruột nguyền rủa, sẽ đau lòng như thế nào?"

Vẻ mặt của Triệu Dận kinh ngạc.

Thần sắc của hắn thay đổi, lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Ta không có."
A Chiêu nhìn thấy cái bộ dáng này, cuối cùng không đành lòng, ôn nhu nói: "Ừm, ta biết chàng không có.

Bệ hạ cũng chỉ là vừa đau lòng vừa tức giận chiếm hết tâm trí nên mới không có thời gian suy xét cẩn thận đến việc này."
"Chờ bệ hạ nghĩ thông suốt, nhất định sẽ phát hiện bên trong có gì đó không đúng."
......!
Bên ngoài An Nhạc Cung, một nơi không biết đã bị ai đục bên ngoài bức tường.

Huệ Tông ngẩn ngơ đứng ở đó nghe cuộc đối thoại bên trong của hai người.

"An Hòa, có phải trẫm đã quá xúc động hay không?" Hắn đột nhiên hỏi.

Tổng quản nội thị An công công cúi đầu, không dám nói nhiều.

Lúc này hoàng đế cũng không cần hắn trả lời, trong lòng hắn biết rõ.

Huệ Tông lại hỏi: "Nếu ngươi là A Hữu, ngươi sẽ làm như vậy với trẫm không?"
An công công cúi thấp xuống hơn một chút: "Nô tài thân thể hèn mọn, không dám đánh đồng cùng Yến Vương điện hạ.

Chỉ là, tình cảm của bệ hạ cùng Yến Vương, khiến lão nô thường xuyên hâm mộ không thôi."
Huệ Tông bừng tỉnh.


Đứng vậy, hắn không tin nhi tử của mình, lại đi tin vào người ngoài.

Thấy hắn đứng lặng hồi lâu, An công công đánh bạo nhắc nhở một câu: "Bệ hạ có muốn vào xem không?"
Huệ Tông lắc đầu: "Trở về đi."
Hắn phải đi về.

Tra chuyện này cho thật rõ.
Chờ đến khi Huệ Tông rời đi, A Chiêu đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi hệ thống đột nhiên nhắc nhở nàng, nói Huệ Tông đang ở góc tường bên ngoài nghe ngóng, trong lòng nàng hơi động, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nghĩ tới vụ này.

Sau đó mới bỗng dưng nói đến vấn đề kia.

Nhìn nam chủ ngồi ở đối diện tinh thần không tập trung, A Chiêu lại nhớ đến nghi hoặc của mình lúc trước.

"Kỳ thật, ta có một vấn đề lâu rồi muốn hỏi ngươi."
Triệu Dận phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng: " Vấn đề nào?"
~~~~~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện