Bắc Định Vương bị mọi người chú ý như vậy, giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ cái gì?
Bắc Định Vương nội tâm không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn ngủ.
Những việc này ngày hôm nay, người khác không biết, chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc này nhận được mấy ánh mắt đánh giá như có như không, Bắc Định Vương trong lòng cười nhạo một tiếng, không thèm để ý.
Chờ Bắc Định Vương phủ của hắn gặp xui xẻo, đoán chừng sẽ phải thất vọng rồi.
Thật vất vả chịu đựng được đến lúc hạ triều.
Bắc Định Vương vừa mới trở về phủ, còn chưa kịp cởi triều phục ra, liền có thị vệ tới báo:
"Thái Tử điện hạ tới."
Bắc Định vương: "......"
Tới còn rất nhanh!
Hắn kỳ thật không muốn gặp, nề hà thân phận đối phương khác xưa.
Hắn đành phải xú mặt: "Thỉnh Thái Tử đến thư phòng."
Hắn đơn giản cũng lười thay quần áo trực tiếp đi vào thư phòng.
Triệu Dận hôm nay thận trọng mặc một bộ trường bảo màu tím, búi tóc ngọc quan, tay áo rộng đai ngọc, trong mắt Bắc Định Vương, quả nhiên là nhân mô cẩu dạng(*).
(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): đại khái là thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
=))
Chậc, tiểu tử này chính là dựa vào gương mặt này mới lừa được tâm hồn thiếu nữ của con gái hắn đi?
Tóm lại là, hắn nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
"Nhạc phụ đại nhân." Triệu Dận nhìn Bắc Định vương, nhưng thật ra thái độ rất cung kính.
"Ừ." Bắc Định vương nhàn nhạt lên tiếng.
"Thái Tử điện hạ tự mình đến đây, làm bổn vương sợ hãi khôn xiết, đúng là rồng đến nhà tôm." Bắc Định Vương rất thật tâm không nói bừa.
Khóe miệng Triệu Dận giật giật một cái, thời điểm ngài nói lời này, có thể thu lại cái vẻ mặt ghét bỏ kia một chút được hay không?
Ngại người trước mặt này, một là đến cả phụ hoàng hắn cũng dám dỗi, hai là cha của Chiêu Chiêu.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Triệu Dận quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Con tới xem Chiêu Chiêu."
Chiêu Chiêu?
Ai cho phép ngươi gọi Chiêu Chiêu!
Bắc Định Vương trừng mắt hổ: "Thái Tử điện hạ là trữ quân của một nước, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của ngài là tấm gương sáng cho cả nước, tốt hơn hết là nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Triệu Dận: "......"
Hắn mạnh mẽ nhịn xuống việc muốn dỗi trở về.
Ngươi không thích nghe, ta đây lén gọi còn không được sao?
Hắn hít sâu một hơi: "Nhạc phụ đại nhân nói phải, ta đến thăm Vương phi một chút."
Bắc Định Vương đem phản ứng của hắn để trong mắt.
Hắn tuy rằng tính cách đơn giản lại thô bạo, nhưng mà cũng không ngốc.
Thái Tử có thể nhẫn lâu như vậy, tuyệt đối không phải vì xem mặt mũi của Bắc Định Vương này.
Mà là vì ngoan nữ nhà hắn.
Như vậy xem ra, tiểu tử này tuy rằng có rất nhiều phương diện làm người ta không hài lòng, ít nhất vẫn thật sự để ý đến Chiêu Chiêu.
Hắn không tình nguyện hừ nhẹ một tiếng: "Chiêu Chiêu ở phía sau hoa viên."
Xem như đồng ý hắn đi tìm A Chiêu.
Triệu Dận thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người liền đi.
Bắc Định Vương nhìn bóng dáng vội vã của hắn, xuy một tiếng, rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa.
A Chiêu lúc này đang chơi đánh đu.
Bởi vì ở trong phủ, nàng không có trang điểm nhiều làm gì, mái tóc dài chỉ búi đơn giản lên, Tranh Nhi lại hái được một bông hoa cài lên trên đầu nàng.
"Tranh Nhi, lại cao chút nữa!"
Nàng cười khanh khách, cố gắng vươn người cao hơn một chút, hưởng thụ cảm giác gió thổi qua mái tóc.
Qua một lúc lâu, nàng mới có chút mệt mỏi.
"Không chơi nữa, nghỉ ngơi một chút."
Cái tay phía sau bắt lấy dây đu, chậm rãi hạ xuống.
"Tranh Nhi, ta muốn uống trà." A Chiêu cảm thấy có chút khát.
Tranh Nhi lại không có trả lời.
"Tranh Nhi?" A Chiêu có chút nghi hoặc quay đầu, rồi rơi vào một cái ôm nồng cháy.
"Chiêu Chiêu muốn uống trà, ta cũng khát, làm sao bây giờ?"
A Chiêu vui sướng ngẩng đầu: "Triệu Dận, chàng tới rồi?"
Lại thấy tay người nọ rót một ly trà, rồi uống cạn.
Nàng chẹp miệng: "Ta cũng khát."
Lời còn chưa dứt thì bị đôi môi nóng bỏng tập kích.
.
Bắc Định Vương nội tâm không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn ngủ.
Những việc này ngày hôm nay, người khác không biết, chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc này nhận được mấy ánh mắt đánh giá như có như không, Bắc Định Vương trong lòng cười nhạo một tiếng, không thèm để ý.
Chờ Bắc Định Vương phủ của hắn gặp xui xẻo, đoán chừng sẽ phải thất vọng rồi.
Thật vất vả chịu đựng được đến lúc hạ triều.
Bắc Định Vương vừa mới trở về phủ, còn chưa kịp cởi triều phục ra, liền có thị vệ tới báo:
"Thái Tử điện hạ tới."
Bắc Định vương: "......"
Tới còn rất nhanh!
Hắn kỳ thật không muốn gặp, nề hà thân phận đối phương khác xưa.
Hắn đành phải xú mặt: "Thỉnh Thái Tử đến thư phòng."
Hắn đơn giản cũng lười thay quần áo trực tiếp đi vào thư phòng.
Triệu Dận hôm nay thận trọng mặc một bộ trường bảo màu tím, búi tóc ngọc quan, tay áo rộng đai ngọc, trong mắt Bắc Định Vương, quả nhiên là nhân mô cẩu dạng(*).
(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): đại khái là thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
=))
Chậc, tiểu tử này chính là dựa vào gương mặt này mới lừa được tâm hồn thiếu nữ của con gái hắn đi?
Tóm lại là, hắn nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
"Nhạc phụ đại nhân." Triệu Dận nhìn Bắc Định vương, nhưng thật ra thái độ rất cung kính.
"Ừ." Bắc Định vương nhàn nhạt lên tiếng.
"Thái Tử điện hạ tự mình đến đây, làm bổn vương sợ hãi khôn xiết, đúng là rồng đến nhà tôm." Bắc Định Vương rất thật tâm không nói bừa.
Khóe miệng Triệu Dận giật giật một cái, thời điểm ngài nói lời này, có thể thu lại cái vẻ mặt ghét bỏ kia một chút được hay không?
Ngại người trước mặt này, một là đến cả phụ hoàng hắn cũng dám dỗi, hai là cha của Chiêu Chiêu.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Triệu Dận quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Con tới xem Chiêu Chiêu."
Chiêu Chiêu?
Ai cho phép ngươi gọi Chiêu Chiêu!
Bắc Định Vương trừng mắt hổ: "Thái Tử điện hạ là trữ quân của một nước, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của ngài là tấm gương sáng cho cả nước, tốt hơn hết là nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Triệu Dận: "......"
Hắn mạnh mẽ nhịn xuống việc muốn dỗi trở về.
Ngươi không thích nghe, ta đây lén gọi còn không được sao?
Hắn hít sâu một hơi: "Nhạc phụ đại nhân nói phải, ta đến thăm Vương phi một chút."
Bắc Định Vương đem phản ứng của hắn để trong mắt.
Hắn tuy rằng tính cách đơn giản lại thô bạo, nhưng mà cũng không ngốc.
Thái Tử có thể nhẫn lâu như vậy, tuyệt đối không phải vì xem mặt mũi của Bắc Định Vương này.
Mà là vì ngoan nữ nhà hắn.
Như vậy xem ra, tiểu tử này tuy rằng có rất nhiều phương diện làm người ta không hài lòng, ít nhất vẫn thật sự để ý đến Chiêu Chiêu.
Hắn không tình nguyện hừ nhẹ một tiếng: "Chiêu Chiêu ở phía sau hoa viên."
Xem như đồng ý hắn đi tìm A Chiêu.
Triệu Dận thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người liền đi.
Bắc Định Vương nhìn bóng dáng vội vã của hắn, xuy một tiếng, rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa.
A Chiêu lúc này đang chơi đánh đu.
Bởi vì ở trong phủ, nàng không có trang điểm nhiều làm gì, mái tóc dài chỉ búi đơn giản lên, Tranh Nhi lại hái được một bông hoa cài lên trên đầu nàng.
"Tranh Nhi, lại cao chút nữa!"
Nàng cười khanh khách, cố gắng vươn người cao hơn một chút, hưởng thụ cảm giác gió thổi qua mái tóc.
Qua một lúc lâu, nàng mới có chút mệt mỏi.
"Không chơi nữa, nghỉ ngơi một chút."
Cái tay phía sau bắt lấy dây đu, chậm rãi hạ xuống.
"Tranh Nhi, ta muốn uống trà." A Chiêu cảm thấy có chút khát.
Tranh Nhi lại không có trả lời.
"Tranh Nhi?" A Chiêu có chút nghi hoặc quay đầu, rồi rơi vào một cái ôm nồng cháy.
"Chiêu Chiêu muốn uống trà, ta cũng khát, làm sao bây giờ?"
A Chiêu vui sướng ngẩng đầu: "Triệu Dận, chàng tới rồi?"
Lại thấy tay người nọ rót một ly trà, rồi uống cạn.
Nàng chẹp miệng: "Ta cũng khát."
Lời còn chưa dứt thì bị đôi môi nóng bỏng tập kích.
.
Danh sách chương