Edit by Vân Hi
Bên trong Bắc Định Vương phủ.
A Chiêu mặc hoa phục lộng lẫy, được thị nữ nâng hạ, nàng từng bước một đi đến cửa chính.
Bước đi của nàng rất vững vàng, bộ diêu trên mũ phượng hơi hơi đong đưa, rực sáng như lửa.
Triệu Dận khắc chế xúc động muốn tiến lên, vẫn không nhúc nhích đứng một chỗ, nhìn nàng đi tới trước mặt mình.
"Thái Tử điện hạ." A Chiêu hơi hơi khom lưng.
Triệu Dận tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng, ngăn cái lễ này lại.
"Chiêu Chiêu, ta tới đón nàng."
A Chiêu chớp chớp mắt, dưới ánh mắt mong đợi của Triệu Dận, nhỏ giọng nói một câu: "Cái phát quan này nặng quá."
Triệu Dận: "......"
Hắn không nhịn được mà bật cười.
Lại cảm thấy bộ dáng này mới chính là Chiêu Chiêu, vĩnh viễn là cái kiểu cổ linh tinh quái không giống người thường.
Hắn nắm tay A Chiêu, xoay người nhìn Bắc Định Vương.
Bắc Định Vương gật đầu với hắn.
"Chúng ta đi thôi." Triệu Dận nói.
A Chiêu gật đầu, đang muốn cất bước đi thì đột nhiên bên hông bị căng chặt lại, tầm mắt vừa chuyển —— nàng vậy mà bị Triệu Dận chặn ngang ôm lên.
A Chiêu kinh ngạc một chút, phục hồi lại tinh thần rồi nhìn Triệu Dận: "Chàng......"
Triệu Dận cười khẽ: "Ta muốn ôm nàng."
"Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, Thái Tử và Thái Tử Phi, phu thê tình thâm."
Bên trong đám người vây xem từ xa truyền đến tiếng kinh hô.
Rất rõ ràng, hành động này của Triệu Dận có thể nói là kinh thế hãi tục, vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.
A Chiêu giả vờ trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ là, khóe miệng lại mỉm cười, mãi cho đến khi được Triệu Dận bế lên xe, vẫn chưa có hạ xuống được.
Cảm giác được người nâng niu cẩn thận như vậy, thật thích.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đã chiếm phân nửa cái Yến Đô, khiến cho nhiều nữ nhi nhà người ta ngưỡng mộ, cũng không biết đã làm chấn kinh bao nhiêu đôi mắt.
Đông Cung.
Tòa cung điện này mấy chục năm cũng chưa từng có chủ, vậy mà bên trong vẫn đẹp đẽ, quý giá như mới.
Mỗi một ngày, nó đều dùng tư thế tốt nhất để chuẩn bị nghênh đón chủ nhân mới của mình.
Mà hôm nay, tòa Đông Cung đã yên lặng mấy chục năm nay, rốt cuộc cũng chờ được chủ nhân của nó tới.
A Chiêu đứng trên mặt đất, tổng quản Đông Cung cùng những cung nhân khác đã sớm chờ ở một bên.
Hơn hai trăm người cuồn cuộn hành lễ với hai người.
Triệu Dận lôi kéo tay A Chiêu, đi vào.
"Nếu có chỗ nào không thích, Chiêu Chiêu cứ việc nói ra để bọn họ đi sửa." Triệu Dận nói.
Hắn lôi kéo A Chiêu vào tẩm điện, vẫy lui cung nhân hầu hạ.
Cung điện to như vậy mà bên trong chỉ còn lại có hai người.
Người bên ngoài vừa rời đi, Triệu Dận trước thì tôn quý đoan chính, tất cả lập tức tiêu tán không còn gì cả.
Hắn từ phía sau ôm lấy A Chiêu, sau đó hung hăng hôn nàng một cái, có chút ủy khuất lại oán giận: "Thật ra, ở Bắc Định Vương phủ, trong khoảnh khắc nhìn nàng, ta đã muốn làm như vậy."
"Thái Tử Phi của ta, đứng ở nơi đó, làm tất cả mọi người nhạt nhòa đi......"
A Chiêu bị hắn dính người làm cho bật cười: "Chàng đừng cọ......"
Triệu Dận lại càng muốn cọ, một bên cọ, một bên còn muốn công khai chủ quyền: "Ta một chút cũng không muốn để người khác nhìn thấy Chiêu Chiêu đẹp như vậy, làm sao bây giờ?"
A Chiêu ra vẻ suy tư: "Vậy......!Chàng muốn nhốt ta cả đời ở trong cung?"
Triệu Dận thở dài: "Ta rất muốn......!Nhưng mà ta sợ Chiêu Chiêu của ta ấm ức."
Tim A Chiêu đập có hơi nhanh, mới có mấy ngày không thấy thôi, sao Triệu Dận nói câu nào cũng như tẩm mật vào vậy?
Những lời nói âu yếm ấy phiêu đãng trong không khí làm người ta động lòng, dường như hóa thành một cỗ nhiệt khí, men theo lỗ tai, tiến vào trong lòng nàng.
Lại men theo huyết mạch, lan đến toàn thân.
Cả người đều nóng bừng lên.
——
Lời của tác giả:
Hôm nay có việc nên phải ra ngoài, đi về có chút mệt mỏi, chỉ có ba giờ thôi, thiếu một ngàn bù ngay trước rạng sáng mai.
Ngủ ngon ~
Lại cầu cái vote nào......!
~~~~~
Vân: Tối nay ngủ ngon~~.
Bên trong Bắc Định Vương phủ.
A Chiêu mặc hoa phục lộng lẫy, được thị nữ nâng hạ, nàng từng bước một đi đến cửa chính.
Bước đi của nàng rất vững vàng, bộ diêu trên mũ phượng hơi hơi đong đưa, rực sáng như lửa.
Triệu Dận khắc chế xúc động muốn tiến lên, vẫn không nhúc nhích đứng một chỗ, nhìn nàng đi tới trước mặt mình.
"Thái Tử điện hạ." A Chiêu hơi hơi khom lưng.
Triệu Dận tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng, ngăn cái lễ này lại.
"Chiêu Chiêu, ta tới đón nàng."
A Chiêu chớp chớp mắt, dưới ánh mắt mong đợi của Triệu Dận, nhỏ giọng nói một câu: "Cái phát quan này nặng quá."
Triệu Dận: "......"
Hắn không nhịn được mà bật cười.
Lại cảm thấy bộ dáng này mới chính là Chiêu Chiêu, vĩnh viễn là cái kiểu cổ linh tinh quái không giống người thường.
Hắn nắm tay A Chiêu, xoay người nhìn Bắc Định Vương.
Bắc Định Vương gật đầu với hắn.
"Chúng ta đi thôi." Triệu Dận nói.
A Chiêu gật đầu, đang muốn cất bước đi thì đột nhiên bên hông bị căng chặt lại, tầm mắt vừa chuyển —— nàng vậy mà bị Triệu Dận chặn ngang ôm lên.
A Chiêu kinh ngạc một chút, phục hồi lại tinh thần rồi nhìn Triệu Dận: "Chàng......"
Triệu Dận cười khẽ: "Ta muốn ôm nàng."
"Ta muốn cho người trong thiên hạ biết, Thái Tử và Thái Tử Phi, phu thê tình thâm."
Bên trong đám người vây xem từ xa truyền đến tiếng kinh hô.
Rất rõ ràng, hành động này của Triệu Dận có thể nói là kinh thế hãi tục, vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.
A Chiêu giả vờ trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ là, khóe miệng lại mỉm cười, mãi cho đến khi được Triệu Dận bế lên xe, vẫn chưa có hạ xuống được.
Cảm giác được người nâng niu cẩn thận như vậy, thật thích.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đã chiếm phân nửa cái Yến Đô, khiến cho nhiều nữ nhi nhà người ta ngưỡng mộ, cũng không biết đã làm chấn kinh bao nhiêu đôi mắt.
Đông Cung.
Tòa cung điện này mấy chục năm cũng chưa từng có chủ, vậy mà bên trong vẫn đẹp đẽ, quý giá như mới.
Mỗi một ngày, nó đều dùng tư thế tốt nhất để chuẩn bị nghênh đón chủ nhân mới của mình.
Mà hôm nay, tòa Đông Cung đã yên lặng mấy chục năm nay, rốt cuộc cũng chờ được chủ nhân của nó tới.
A Chiêu đứng trên mặt đất, tổng quản Đông Cung cùng những cung nhân khác đã sớm chờ ở một bên.
Hơn hai trăm người cuồn cuộn hành lễ với hai người.
Triệu Dận lôi kéo tay A Chiêu, đi vào.
"Nếu có chỗ nào không thích, Chiêu Chiêu cứ việc nói ra để bọn họ đi sửa." Triệu Dận nói.
Hắn lôi kéo A Chiêu vào tẩm điện, vẫy lui cung nhân hầu hạ.
Cung điện to như vậy mà bên trong chỉ còn lại có hai người.
Người bên ngoài vừa rời đi, Triệu Dận trước thì tôn quý đoan chính, tất cả lập tức tiêu tán không còn gì cả.
Hắn từ phía sau ôm lấy A Chiêu, sau đó hung hăng hôn nàng một cái, có chút ủy khuất lại oán giận: "Thật ra, ở Bắc Định Vương phủ, trong khoảnh khắc nhìn nàng, ta đã muốn làm như vậy."
"Thái Tử Phi của ta, đứng ở nơi đó, làm tất cả mọi người nhạt nhòa đi......"
A Chiêu bị hắn dính người làm cho bật cười: "Chàng đừng cọ......"
Triệu Dận lại càng muốn cọ, một bên cọ, một bên còn muốn công khai chủ quyền: "Ta một chút cũng không muốn để người khác nhìn thấy Chiêu Chiêu đẹp như vậy, làm sao bây giờ?"
A Chiêu ra vẻ suy tư: "Vậy......!Chàng muốn nhốt ta cả đời ở trong cung?"
Triệu Dận thở dài: "Ta rất muốn......!Nhưng mà ta sợ Chiêu Chiêu của ta ấm ức."
Tim A Chiêu đập có hơi nhanh, mới có mấy ngày không thấy thôi, sao Triệu Dận nói câu nào cũng như tẩm mật vào vậy?
Những lời nói âu yếm ấy phiêu đãng trong không khí làm người ta động lòng, dường như hóa thành một cỗ nhiệt khí, men theo lỗ tai, tiến vào trong lòng nàng.
Lại men theo huyết mạch, lan đến toàn thân.
Cả người đều nóng bừng lên.
——
Lời của tác giả:
Hôm nay có việc nên phải ra ngoài, đi về có chút mệt mỏi, chỉ có ba giờ thôi, thiếu một ngàn bù ngay trước rạng sáng mai.
Ngủ ngon ~
Lại cầu cái vote nào......!
~~~~~
Vân: Tối nay ngủ ngon~~.
Danh sách chương