Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Khi Lật Manh đi theo nữ quản gia bước lên cầu thang tầng trên, cô nhịn không được duỗi tay sờ sờ cái cài tóc đáng yêu của mình. Chẳng lẽ ánh sáng thánh mẫu của nữ phụ phát ra làm lóa mắt người khác, nên mới nhận được vận may này?

Đi được một lúc, Lật Manh cảm thấy con đường này rất quen thuộc. Sau đó đến khi cô nhìn thấy cánh cửa được khắc gia huy ở chính giữa. Hai bên cánh cửa lạnh băng, là cây đuốc đang cháy. Ánh sáng chiếu lên con dơi khiến nó càng thêm dữ tợn âm trầm. Khuôn mặt của nữ quản gia dưới ánh lửa, càng thêm tái nhợt lạnh lùng. Bà ta vô cùng cẩn thận, cung kính cúi đầu khom người, vươn tay gõ cửa.

Chỉ trong chốc lát, cửa chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông vẻ mặt tái nhợt, mặc trang phục quý tộc, một tay bưng mâm, chậm rãi đi ra ngoài. Nữ quản gia lập tức lui vài bước như đang sợ hãi thứ gì đó, rồi vội hành lễ:

"Bá tước đại nhân, người đã đến."

Người đàn ông không ngẩng đầu nhìn Lật Manh, thanh âm thậm chí có chút dịu lại, không có sự cao ngạo khi trước, "Đại nhân đang chờ ngươi hầu hạ, vào đi."

Lật Manh nhìn thoáng qua bọn họ, gật đầu, sau đó bình tĩnh đi vào. Khi đi qua bên người đàn ông kia, anh ta nhạy bén ngửi ngửi, tự dưng lại cảm thấy không khí có chút ngọt. Đương nhiên loại cảm giác này chỉ là thoáng qua, anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi ra ngoài.

Cửa lớn chậm rãi đóng lại.

Lật Manh vừa mới bước vào, liền nhận ra cửa phía sau đã đóng. Trong phòng không một bóng người, nhưng thật ra không ngoài ý muốn, rốt cuộc thì các đại nhân vật phần lớn đều xuất quỷ nhập thần. Cô chỉ cần chờ đợi là được.

Cho nên Lật Manh không dám chạy loạn, chỉ ngoan ngoãn đứng thẳng tại chỗ, sau đó yên lặng quan sát bốn phía. Trong mắt Lật Manh hiện lên một tia nghi hoặc, cô lại nhìn tới cỗ quan tài trong đại sảnh. Trên mặt quan tài khắc hình con dơi quen thuộc, cuối cùng Lật Manh xác định đây chính là căn phòng lần trước khi mình đi nhầm đường.

Đứa bé có gương mặt của tiểu thiên sứ kia...... Không phải là huyết nô của Serrill chứ?

Tưởng tượng như vậy, Lật Manh liền cảm giác bị mạch văn rác rưởi ập vào mặt. Phẩm đức của nam chính thế mà lại thấp hèn như thế. Còn xuống tay với cả trẻ con?

Tam quan của tiểu thuyết này quả thực là xuyên qua trái đất, đục thủng mặt trăng.

Lật Manh thân là nữ phụ độc ác, yên lặng xem thường nam chính rác rưởi một phen. Sau đó cô nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, sợ cảm xúc khinh bỉ quá mức, tí nữa gặp nam chủ không thể thể hiện sắc dụ nữa.

Sắc dụ hẳn là nên biểu hiện như thế này. Nụ cười mị hoặc...... Tư thái đáng yêu...... Chân như có như không lộ dưới làn váy......

Tổng kết xong, cô nỗ lực kéo khóe miệng, ha ha, rất đẹp, mắt híp híp lại, lại có thêm cảm giác mê ly. Ừm, còn tư thái đáng yêu...... Là tư thái gì?

Lật Manh nhịn không được lật giở bảng hướng dẫn làm nữ phụ, tìm kiếm từ tư thái. Đúng là có trong bảng tổng kết tính cách nhân vật. Cô liền ấn nút nhỏ dưới bảng một cái, biến nhỏ để không có ai phát hiện ra nó.

Lật Manh vừa nhấn vào liền thấy hình như cô phần lớn chưa từng đọc hết những tư liệu của bảng kiến thức ấy. Còn có một vài chỗ là màu xám. Như manh muội Đại Đinh Đinh, ngự tỷ hung mãnh Sóng Sóng, yêu nam Kim Cô, động cơ thay đổi thiên địa...... thì ấn không được.

Phần lớn đều không tô xám, thật vất vả cuối cùng Lật Manh cũng tìm được loại đáng yêu. May quá không phải màu xám mà là màu hồng phấn, có thể ấn vào.

Mặt Lật Manh vô cảm, dùng ý niệm lạch cạch mở folder ra.

# biểu hiện đáng yêu cụ thể #

Đầu tiên, thanh âm phải mềm, phải ngọt, như bánh nhân đậu đỏ cắn một miếng là đầy đường.

Tiếp theo, nâng váy, lộ cẳng chân.

Cuối cùng, dẻo miệng là đủ.

Ví dụ ——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện