Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Thiếu nữ cẩn thận cúi người xuống, cổ áo của chiếc váy kiểu dáng đơn giản hơi mở rộng, lộ ra nửa đoạn đường cong tinh xảo mỹ lệ của xương quai xanh.

Cô như sợ dọa đến anh, lông mi xinh đẹp khẽ rũ, ánh mắt thanh triệt ấm áp. Chỗ cổ tay vươn ra, chút máu loãng giúp tôn làn da mềm mỏng trắng nõn.

Lúc đó hắn cắn mạnh, nhưng kịp thời tỉnh lại, chưa hút bao nhiêu máu của cô đã rút ra. Răng nanh của huyết tộc có một loại chất đặc biệt, có thể giúp lúc săn bắt con mồi, không gây cho con mồi bất kỳ đau đớn nào. Hơn nữa còn tạo cho con mồi sự vui thích nhất. Khiến con mồi cam tâm tình nguyện mềm nhũn nằm trong lòng ngực mình, tùy ý để ngươi hút bao nhiêu máu cũng được. Sau đó lúc rút răng nanh ra, miệng vết thương sẽ bắt đầu tự lành.

Miệng vết thương trên cổ tay cô đã tự lành kha khá.

Chỉ còn sót lại vết máu trên da.

Đôi mắt tròn xinh đẹp của Serrill xuất hiện một tia dại ra mờ mịt.

Tầm mắt hắn dừng lại ở đoạn cổ tay trắng trắng mềm mềm ủa cô, chút máu trên đó tản ra một mùi thơm ngọt ngào. Khiến hắn miệng khô lưỡi khô, không nhịn được dùng đầu lưỡi khẽ liếm hàm trên, môi mỏng mím chặt, khiến răng nanh bên mép càng thêm vài tia lạnh lẽo.

Lật Manh thấy đứa nhỏ vô cùng đáng thương nhìn tay cô lại không dám nhúc nhích, hình như bị dọa sợ rồi. Cô nhìn tay của mình, ừm, tay áo quá thấp. Hơn nữa vừa rồi nếu nhóc cắn trúng tay áo cô, vậy thì chắc chắn sẽ cắn phải độc dược.

Lật Manh bình tĩnh dùng bàn tay mảnh khảnh, nắm một góc ống tay áo, sau đó kéo lên.

Sợ nhóc ăn phải độc dược.

Cô kéo tay áo lên trên cánh tay, lộ ra khuỷu tay tinh nhuận đáng yêu. Vì hơi dùng sức, nút thắt cổ tay áo sượt qua làn da để lại trên làn da trắng mềm một đường dấu vết màu hồng nhạt.

Tầm mắt Serrill dại ra, đi theo động tác của Lật Manh. Gương mặt mềm mại, hiện lên nét khao khát. Thú tính trong cơ thể sắp không kiềm nén được. Hắn kiềm chế không bổ nhào vào cô. Nhịn đến nỗi cả người run rẩy, cảm giác yết hầu có một luồng lửa nóng rực, không ngừng thiêu đốt.

Đây là là phản ứng bản năng của huyết tộc lúc săn mồi.

Hơn nữa khí tức quang minh trong cơ thể hắn, không có huyết cọ rửa, sẽ liên tục làm thương tổn hắn.

Nếu ở trong lâu đài, Serrill còn có long huyết chế thành thuốc để khôi phục. Nhưng nơi này...... Chỉ có nàng.

Lật Manh thấy nhóc vẫn luôn ngơ ngác nhìn cô, dường như cũng không đói bụng, chỉ là vẫn run rẩy, thật đáng thương.

Chẳng lẽ là nhóc sợ việc mình là quỷ hút máu bị cô phát hiện, cô sẽ treo nhóc lên thiêu chết?

Ừm, đây là việc thợ săn huyết tộc thường làm.

Dọa nhóc thành như vậy, thật là tội lỗi.

Lật Manh đối với loài người hay là huyết tộc, không có một chút kì thị chủng tộc nào. Vì thiết lập nhân vật mà nói vài câu khẩu hiệu, làm tốt suất diễn của mình, đây là chuyên nghiệp. Nhưng đâu có nghĩa là cô tóm được một huyết tộc thì mang đi giết đâu chứ.

Cốt truyện này vốn dĩ có vấn đề. Vì sao huyết tộc lại có hình dáng giống nhân loại như vậy? Chẳng qua loại cẩu tác giả này mỗi ngày chỉ nghĩ cách kiếm nhiều tiền chứ một chút ý thức trách nhiệm hành văn cũng không có. Cốt truyện càng ngày càng lệch lạc là chuyện bình thường.

Lật Manh vừa mới nghĩ như vậy, lại thấy đứa nhỏ trước mặt, vươn tay nhỏ phấn nộn có chút dùng sức nắm một ngón tay cô. Ánh mắt Serrill lại gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay cô.

Như là muốn nhào tới nhưng lại băn khoăn gì đó.

Nắm ngón tay cô, lại như sợ đụng tới tay cô.

Lật Manh nhướng mày, chưa từng thấy một đứa nhỏ nào có thể đáng yêu đến mức này. Cô nhẫn nại, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Để bụng đói rất khó chịu, em uống một chút cũng không sao đâu."

Coi như cô đi hiến máu đi.

___

Còn 2 chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện