Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Sau khi Lật Manh rời xa loại cảm giác chấn động mạnh mẽ này, mới khôi phục được một chút thể lực. Cô thả lỏng tay, đôi lông mày nhăn lại theo thói quen.
Nhìn thấy tên nhóc cắn cô, làm cô chật vật thế này vậy mà trong mắt còn có vài tia cười nhạo. Lật Manh nhíu mày, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Serrill. Thừa dịp trước khi Serrill kịp sử dụng quái lực của mình, cô ném cả người hắn lên trên giường, sau đó lấy chăn bọc lại.
Sợ nhóc nhảy lên, thiếu nữ bình tĩnh dùng tay ôm lấy đứa nhỏ bị bọc thành một cái kén. Cô nhìn Serrill chằm chằm, ánh mắt xuất hiện vài tia ám sắc, ngữ khí mang theo vài tia suy yếu khàn khàn.
"Sau này, muốn uống máu thì dùng ống tiêm mà rút."
Thế giới này cũng có thứ đồ chơi như ống tiêm, chẳng qua đó là luyện kim sư làm ra. Nhưng không có cồn khử trùng.
Nhưng đối với Lật Manh mà nói, chuẩn bị thứ đồ chơi giống như cồn khử trùng là một chuyện rất dễ dàng.
Vừa rồi còn lo trêu đùa đứa nhỏ, kết quả quên mất lúc nhóc cắn người, sẽ sử dụng kỹ năng của quỷ hút máu. Đám muỗi hút máu kia thật không ra gì. Ngươi hút thì hút đi, còn làm cho người ta đầu choáng mắt hoa làm gì. Làm cô xấu hổ, nói cho cùng cũng không thể giải thích kỹ càng tỉ mỉ phương diện này đối với một đứa nhỏ được.
Serrill lại không giãy giụa, hắn cảm nhận được độ ấm trên người thiếu nữ. Nhiệt độ hơi cao, cùng với hơi thở vô cùng ngọt ngào của cô. Loại hơi thở này làm hắn thỏa mãn mà mím môi, sau đó yên lặng thu hồi răng nanh.
Hắn không thể chiếm đoạt quá nhiều. Thân thể của nàng chịu không nổi.
Hút một lượng máu nhỏ không khiến cô bị thương tổn, thực ra với hắn mà nói đã đủ rồi.
Huyết tộc nhờ máu mà sống, nhưng cũng không phải chủng tộc có sức ăn lớn. Bọn họ mỗi lần chỉ cần một ít máu, là có thể bảo đảm bình ổn sự đói khát của cơ thể rất lâu.
Nhưng cảm giác khát khô trong cổ họng hắn, vẫn tồn tại như cũ. Thậm chí khi nhìn thấy trên má thiếu nữ chưa hết đỏ ửng, mồ hôi mỏng trên trán, còn có làn da hơi run rẩy của cô. So với máu...... Còn mê người hơn.
Serrill khẽ rũ đôimắt tròn xinh đẹp, màu đỏ lạnh lẽo trong mắt có thêm vài tia yêu diễm cực nóng.
Thanh âm hắn mềm nhẹ khàn khàn, "Huyết tộc uống máu bằng ống tiêm sẽ đau bụng."
Đây không phải nói dối.
Bọn họ cần chính là máu tươi.
Lật Manh nghe thấy cái này, nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt Serrill vài lần, dường như đang xác định có phải nói dối hay không. Cuối cùng từ bỏ. Bởi vì cô thật sự không cách nào nhìn ra cảm xúc gì trên mặt người khác.
Mấy tên có thể nhìn bên ngoài mà biết đực tâm tình của người khác, đều là đại lão, học không nổi.
Cô mím môi, nghĩ đến nhóc con là một huyết tộc, cô lại mang nhóc đến đây. Nếu bị người Thánh Minh phát hiện, nhất định nhóc sẽ bị thiêu chết.
Cô vì nhóc dễ thương, mà mang người ra. Cho nên phải chịu trách nhiệm.
Lật Manh nghĩ nghĩ, mới rời khỏi người hắn, sau đó xoay người muốn xuống giường. Serrill lại từ trong chăn vươn tay ra, chậm chạp giữ làn váy cô.
Lật Manh mờ mịt quay đầu lại, tựa hồ không biết hắn lại bị làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Serrill trầm mặc xuống, rũ mắt thấp giọng nói: "Mary - Lật sao?"
Tên của thủ lĩnh Thánh Minh, chính là tên này.
Lật Manh nghe thấy cái tên này, vẻ mặt thiếu chút nữa tan vỡ. Đúng rồi, phần lớn tên ở vị diện này đều theo phong cách phương Tây. Cô cũng không ngoại lệ mà bị đổi tên. Lúc nhìn thấy cái tên này, cô cự tuyệt.
Đạo đức của cẩu tác giả đã không đủ dùng rồi, ngay cả cái đơn giản nhất là đặt cái tên nữ phương Tây nào có thể nghe lọt tai cũng không làm được sao?
Không phải co kỳ thị Mary. Mà là tên Mary này, xấu đến nỗi khiến người khác chán ghét. Mỗi lần cô nghe thấy cái tên này, gương mặt liền không nhịn được muốn run rẩy.
Beta: LoBe
___
Sau khi Lật Manh rời xa loại cảm giác chấn động mạnh mẽ này, mới khôi phục được một chút thể lực. Cô thả lỏng tay, đôi lông mày nhăn lại theo thói quen.
Nhìn thấy tên nhóc cắn cô, làm cô chật vật thế này vậy mà trong mắt còn có vài tia cười nhạo. Lật Manh nhíu mày, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Serrill. Thừa dịp trước khi Serrill kịp sử dụng quái lực của mình, cô ném cả người hắn lên trên giường, sau đó lấy chăn bọc lại.
Sợ nhóc nhảy lên, thiếu nữ bình tĩnh dùng tay ôm lấy đứa nhỏ bị bọc thành một cái kén. Cô nhìn Serrill chằm chằm, ánh mắt xuất hiện vài tia ám sắc, ngữ khí mang theo vài tia suy yếu khàn khàn.
"Sau này, muốn uống máu thì dùng ống tiêm mà rút."
Thế giới này cũng có thứ đồ chơi như ống tiêm, chẳng qua đó là luyện kim sư làm ra. Nhưng không có cồn khử trùng.
Nhưng đối với Lật Manh mà nói, chuẩn bị thứ đồ chơi giống như cồn khử trùng là một chuyện rất dễ dàng.
Vừa rồi còn lo trêu đùa đứa nhỏ, kết quả quên mất lúc nhóc cắn người, sẽ sử dụng kỹ năng của quỷ hút máu. Đám muỗi hút máu kia thật không ra gì. Ngươi hút thì hút đi, còn làm cho người ta đầu choáng mắt hoa làm gì. Làm cô xấu hổ, nói cho cùng cũng không thể giải thích kỹ càng tỉ mỉ phương diện này đối với một đứa nhỏ được.
Serrill lại không giãy giụa, hắn cảm nhận được độ ấm trên người thiếu nữ. Nhiệt độ hơi cao, cùng với hơi thở vô cùng ngọt ngào của cô. Loại hơi thở này làm hắn thỏa mãn mà mím môi, sau đó yên lặng thu hồi răng nanh.
Hắn không thể chiếm đoạt quá nhiều. Thân thể của nàng chịu không nổi.
Hút một lượng máu nhỏ không khiến cô bị thương tổn, thực ra với hắn mà nói đã đủ rồi.
Huyết tộc nhờ máu mà sống, nhưng cũng không phải chủng tộc có sức ăn lớn. Bọn họ mỗi lần chỉ cần một ít máu, là có thể bảo đảm bình ổn sự đói khát của cơ thể rất lâu.
Nhưng cảm giác khát khô trong cổ họng hắn, vẫn tồn tại như cũ. Thậm chí khi nhìn thấy trên má thiếu nữ chưa hết đỏ ửng, mồ hôi mỏng trên trán, còn có làn da hơi run rẩy của cô. So với máu...... Còn mê người hơn.
Serrill khẽ rũ đôimắt tròn xinh đẹp, màu đỏ lạnh lẽo trong mắt có thêm vài tia yêu diễm cực nóng.
Thanh âm hắn mềm nhẹ khàn khàn, "Huyết tộc uống máu bằng ống tiêm sẽ đau bụng."
Đây không phải nói dối.
Bọn họ cần chính là máu tươi.
Lật Manh nghe thấy cái này, nghiêm túc nghiên cứu vẻ mặt Serrill vài lần, dường như đang xác định có phải nói dối hay không. Cuối cùng từ bỏ. Bởi vì cô thật sự không cách nào nhìn ra cảm xúc gì trên mặt người khác.
Mấy tên có thể nhìn bên ngoài mà biết đực tâm tình của người khác, đều là đại lão, học không nổi.
Cô mím môi, nghĩ đến nhóc con là một huyết tộc, cô lại mang nhóc đến đây. Nếu bị người Thánh Minh phát hiện, nhất định nhóc sẽ bị thiêu chết.
Cô vì nhóc dễ thương, mà mang người ra. Cho nên phải chịu trách nhiệm.
Lật Manh nghĩ nghĩ, mới rời khỏi người hắn, sau đó xoay người muốn xuống giường. Serrill lại từ trong chăn vươn tay ra, chậm chạp giữ làn váy cô.
Lật Manh mờ mịt quay đầu lại, tựa hồ không biết hắn lại bị làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Serrill trầm mặc xuống, rũ mắt thấp giọng nói: "Mary - Lật sao?"
Tên của thủ lĩnh Thánh Minh, chính là tên này.
Lật Manh nghe thấy cái tên này, vẻ mặt thiếu chút nữa tan vỡ. Đúng rồi, phần lớn tên ở vị diện này đều theo phong cách phương Tây. Cô cũng không ngoại lệ mà bị đổi tên. Lúc nhìn thấy cái tên này, cô cự tuyệt.
Đạo đức của cẩu tác giả đã không đủ dùng rồi, ngay cả cái đơn giản nhất là đặt cái tên nữ phương Tây nào có thể nghe lọt tai cũng không làm được sao?
Không phải co kỳ thị Mary. Mà là tên Mary này, xấu đến nỗi khiến người khác chán ghét. Mỗi lần cô nghe thấy cái tên này, gương mặt liền không nhịn được muốn run rẩy.
Danh sách chương