Ánh mắt Lật Manh sáng lên, không ngờ có hiệu quả rồi. Xem ra đối với người bị mất trí nhớ, nhắc lại những việc trong quá khứ vẫn có tác dụng.
Nàng lập tức không ngừng cố gắng, "Sau khi hôn còn uống rất nhiều nước súc miệng sát khuẩn, loại em uống là màu xanh lá cây, anh còn nhớ không?"
Phương pháp làm nước súc miệng là thứ độc nhất vô nhị do cô làm ra. Đây chính là một trong những thứ làm cô kiêu ngạo nhất.
Thiếu niên: "......"
Lật Manh nở một nụ cười ngây ngốc "mềm mại", "Anh còn nhớ em không? Cố Nặc."
Giọng nói của thiếu nữ không chỉ trầm thấp, còn mềm mại dễ nghe.
Răng nanh của thiếu niên tang thi chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng rời đi cần cổ mảnh khảnh của cô. Lật Manh cho rằng anh đã nhớ ra, còn cảm thán không hổ danh là hào quang của vai chính, biến thành tang thi rồi còn có thể khôi phục được nhanh như thế. Kết quả giây tiếp theo, thiếu niên lui ra sau vài bước, trong bóng đêm âm u, anh quay mặt nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa, có gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
Là tang thi, tang thi cao giai.
Chóp mũi anh giật giật, dường như ngửi được mùi hôi, làm anh chán ghét nhăn lại đôi mày tinh xảo. Trong bóng đêm, thiếu niên hơi hạ người xuống, bên dưới mái tóc đen rối bù, trong đôi mắt màu đỏ lưu chuyển quang hoa mê người.
Anh nhảy lên cửa sổ, ngón tay cào vào ven cửa sổ được làm từ gỗ thật mạnh, nứt toạc ra, vỡ vụn. Tóc của Lật Manh thậm chí bị vụn gỗ vỡ vẩy lại đây dính lên không ít.
Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến tiếng gầm gừ điên cuồng của một con tang thi khác. Tiếng rít gào ấy khàn khàn dị thường, cũng giống như tiếng của Cố Nặc sau khi bị biến thành tang thi.
Đây là di chứng dây thanh bị hao tổn.
Có tang thi khác tới, nên Cố Nặc mới bị hấp dẫn sự chú ý.
Lật Manh thừa dịp Cố Nặc không ở đây dọn lại dược tề của mình một chút, sau đó cầm đũa vớt lên hai sợi mì lạnh, ăn hết, còn những sợi dưới đáy nồi thì bỏ, không có thời gian ăn, phải chạy trốn đã, nếu không Cố Nặc giết tang thi xong rồi, trở về đói bụng cũng chỉ có thể ăn cô.
Lật Manh bò ra ngoài từ một cánh cửa sổ khác, phát hiện không biết tang thi đã bị cái gì hấp dẫn, một đống bóng đen lung lay tụ tập bốn phía nhà ở.
Ánh mắt Lật Manh lạnh lùng, lắc lắc dược tề, chỉ còn dư lại một ít, nhưng nếu chạy nhanh, hẳn là vẫn có thể chạy thoát. Bởi vì tang thi bình thường, cho dù là tang thi cao giai, chỉ số thông minh đều có hạn.
Cô cũng có một ít bản lĩnh trốn tang thi. Lật Manh nhảy xuống cửa sổ, cúi người, từng bước một yên lặng ra ngoài. Đột nhiên hướng mưa axit trút xuống thay đổi. Không chỉ mưa axit, còn có ánh lửa, lôi điện, gió lốc đổ xuống từ trên trời.
Trong nháy mắt, tiếng tru thê lương của tang thi vang lên. Căn phòng bị cỗ lực lượng này đè ép đến nỗi nghiêng cả nền móng, thiếu chút nữa chặn cả Lật Manh đang trốn trong góc tường. Cô lập tức chạy ra từ ven tường, chưa kịp thở một hơi liền nhìn thấy Cố Nặc đang đứng trong bão táp cách đây không xa.
Vô số xương cốt và thi thể của tang thi vỡ vụn đầy đất.
Anh đứng trong mưa, sắc mặt vừa trắng nhợt vừa lạnh, bình tĩnh không gợn sóng, hàng mi mảnh dài phủ đầy nước. Thiếu niên xinh đẹp, bắt mắt như vị thần đứng ở trung tâm thế giới, mà giữa những ngón tay thon dài của anh, cầm mấy viên tinh thể trong não bộ của tang thi.
Lật Manh không nói hai lời, cất bước xoay người liền chạy. Đừng trách cô không xem bạn bè ra gì, bởi những ai bên cạnh vai chính, không phải pháo hôi chờ chết, chính là địch nhân chờ chết. Cô vừa lúc mang bảo hiểm kép chờ chết, kiêm cả pháo hôi lẫn địch nhân.
Thân là vai chính, Cố Nặc lăn lộn kiểu gì cũng không chết được, cho nên một khi xảy ra chuyện gì, cô chạy ngay sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Đôi mắt dại ra mà xinh đẹp của thiếu niên, chậm rãi nhìn về phía con mồi nhỏ đang chạy trốn ấy. Anh cúi đầu nhìn tinh thể trên tay mình.
Ăn được.
Tinh thế trong lòng bàn tay anh biến mất vài viên, cuối cùng chỉ còn dư lại một viên.
Không nỡ ăn.
Tuy thiếu niên còn chưa no, nhưng vẫn không chịu ăn hết viên tinh thế tốt nhất cuối cùng, giống như muốn để lại cho ai ăn.
Là ai nhỉ?
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc ướt sũng buông xuống trước mắt, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt ủy khuất.
Nghĩ không ra.
Sau đó anh ngửi ngửi không khí, mùi vị thơm thơm ngọt ngọt ấy đang càng ngày càng xa. Đồng tử thiếu niên co rụt, con mồi.... con mồi ngon nhất của anh.
Trong nháy mắt, thân ảnh anh biến mất tại chỗ. Mà Lật Manh đã chạy ra sân, không màng đến mưa axit, cô mạo hiểm tính toán đường về căn cứ. Đột nhiên một trận kình phong đánh tới từ phía sau.
Da lông cô theo phản xạ dựng lên, lại trốn không thoát. Một vật thể đã ập lên lưng cô thật mạnh, trực tiếp đè cô xuống ao nước bẩn.
Lật Manh rất muốn chửi má nó.
Nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cố Nặc ngồi trên eo cô. Đồng tử màu đỏ của thiếu niên sáng lấp lánh, xinh đẹp dị thường. Anh mím đôi môi hồng nhạt, khuôn mặt ngây ngây ngốc ngốc lần đầu tiên xuất hiện một tia chần chờ.
Sau đó anh vươn đầu ngón tay ra, chọt khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ một cái.
Lật Manh nhịn không được phồng má, tức. Nếu không phải đối phương là tang thi, cô đã lấy giày táng một cái rồi.
Cuối cùng thiếu niên xác định xong gì đó, hắn nghiêng đầu, trầm mặc vài giây, mới chậm rãi vươn tay ra. Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng trắng nõn không tì vết, đẹp dị thường. Mà trong lòng bàn tay, là một viên tinh thể trong suốt của tang thi cao giai, phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm.
"Ăn."
Giọng anh khàn khàn, mà kiên định.
Nàng lập tức không ngừng cố gắng, "Sau khi hôn còn uống rất nhiều nước súc miệng sát khuẩn, loại em uống là màu xanh lá cây, anh còn nhớ không?"
Phương pháp làm nước súc miệng là thứ độc nhất vô nhị do cô làm ra. Đây chính là một trong những thứ làm cô kiêu ngạo nhất.
Thiếu niên: "......"
Lật Manh nở một nụ cười ngây ngốc "mềm mại", "Anh còn nhớ em không? Cố Nặc."
Giọng nói của thiếu nữ không chỉ trầm thấp, còn mềm mại dễ nghe.
Răng nanh của thiếu niên tang thi chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng rời đi cần cổ mảnh khảnh của cô. Lật Manh cho rằng anh đã nhớ ra, còn cảm thán không hổ danh là hào quang của vai chính, biến thành tang thi rồi còn có thể khôi phục được nhanh như thế. Kết quả giây tiếp theo, thiếu niên lui ra sau vài bước, trong bóng đêm âm u, anh quay mặt nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa, có gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
Là tang thi, tang thi cao giai.
Chóp mũi anh giật giật, dường như ngửi được mùi hôi, làm anh chán ghét nhăn lại đôi mày tinh xảo. Trong bóng đêm, thiếu niên hơi hạ người xuống, bên dưới mái tóc đen rối bù, trong đôi mắt màu đỏ lưu chuyển quang hoa mê người.
Anh nhảy lên cửa sổ, ngón tay cào vào ven cửa sổ được làm từ gỗ thật mạnh, nứt toạc ra, vỡ vụn. Tóc của Lật Manh thậm chí bị vụn gỗ vỡ vẩy lại đây dính lên không ít.
Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến tiếng gầm gừ điên cuồng của một con tang thi khác. Tiếng rít gào ấy khàn khàn dị thường, cũng giống như tiếng của Cố Nặc sau khi bị biến thành tang thi.
Đây là di chứng dây thanh bị hao tổn.
Có tang thi khác tới, nên Cố Nặc mới bị hấp dẫn sự chú ý.
Lật Manh thừa dịp Cố Nặc không ở đây dọn lại dược tề của mình một chút, sau đó cầm đũa vớt lên hai sợi mì lạnh, ăn hết, còn những sợi dưới đáy nồi thì bỏ, không có thời gian ăn, phải chạy trốn đã, nếu không Cố Nặc giết tang thi xong rồi, trở về đói bụng cũng chỉ có thể ăn cô.
Lật Manh bò ra ngoài từ một cánh cửa sổ khác, phát hiện không biết tang thi đã bị cái gì hấp dẫn, một đống bóng đen lung lay tụ tập bốn phía nhà ở.
Ánh mắt Lật Manh lạnh lùng, lắc lắc dược tề, chỉ còn dư lại một ít, nhưng nếu chạy nhanh, hẳn là vẫn có thể chạy thoát. Bởi vì tang thi bình thường, cho dù là tang thi cao giai, chỉ số thông minh đều có hạn.
Cô cũng có một ít bản lĩnh trốn tang thi. Lật Manh nhảy xuống cửa sổ, cúi người, từng bước một yên lặng ra ngoài. Đột nhiên hướng mưa axit trút xuống thay đổi. Không chỉ mưa axit, còn có ánh lửa, lôi điện, gió lốc đổ xuống từ trên trời.
Trong nháy mắt, tiếng tru thê lương của tang thi vang lên. Căn phòng bị cỗ lực lượng này đè ép đến nỗi nghiêng cả nền móng, thiếu chút nữa chặn cả Lật Manh đang trốn trong góc tường. Cô lập tức chạy ra từ ven tường, chưa kịp thở một hơi liền nhìn thấy Cố Nặc đang đứng trong bão táp cách đây không xa.
Vô số xương cốt và thi thể của tang thi vỡ vụn đầy đất.
Anh đứng trong mưa, sắc mặt vừa trắng nhợt vừa lạnh, bình tĩnh không gợn sóng, hàng mi mảnh dài phủ đầy nước. Thiếu niên xinh đẹp, bắt mắt như vị thần đứng ở trung tâm thế giới, mà giữa những ngón tay thon dài của anh, cầm mấy viên tinh thể trong não bộ của tang thi.
Lật Manh không nói hai lời, cất bước xoay người liền chạy. Đừng trách cô không xem bạn bè ra gì, bởi những ai bên cạnh vai chính, không phải pháo hôi chờ chết, chính là địch nhân chờ chết. Cô vừa lúc mang bảo hiểm kép chờ chết, kiêm cả pháo hôi lẫn địch nhân.
Thân là vai chính, Cố Nặc lăn lộn kiểu gì cũng không chết được, cho nên một khi xảy ra chuyện gì, cô chạy ngay sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Đôi mắt dại ra mà xinh đẹp của thiếu niên, chậm rãi nhìn về phía con mồi nhỏ đang chạy trốn ấy. Anh cúi đầu nhìn tinh thể trên tay mình.
Ăn được.
Tinh thế trong lòng bàn tay anh biến mất vài viên, cuối cùng chỉ còn dư lại một viên.
Không nỡ ăn.
Tuy thiếu niên còn chưa no, nhưng vẫn không chịu ăn hết viên tinh thế tốt nhất cuối cùng, giống như muốn để lại cho ai ăn.
Là ai nhỉ?
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc ướt sũng buông xuống trước mắt, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt ủy khuất.
Nghĩ không ra.
Sau đó anh ngửi ngửi không khí, mùi vị thơm thơm ngọt ngọt ấy đang càng ngày càng xa. Đồng tử thiếu niên co rụt, con mồi.... con mồi ngon nhất của anh.
Trong nháy mắt, thân ảnh anh biến mất tại chỗ. Mà Lật Manh đã chạy ra sân, không màng đến mưa axit, cô mạo hiểm tính toán đường về căn cứ. Đột nhiên một trận kình phong đánh tới từ phía sau.
Da lông cô theo phản xạ dựng lên, lại trốn không thoát. Một vật thể đã ập lên lưng cô thật mạnh, trực tiếp đè cô xuống ao nước bẩn.
Lật Manh rất muốn chửi má nó.
Nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cố Nặc ngồi trên eo cô. Đồng tử màu đỏ của thiếu niên sáng lấp lánh, xinh đẹp dị thường. Anh mím đôi môi hồng nhạt, khuôn mặt ngây ngây ngốc ngốc lần đầu tiên xuất hiện một tia chần chờ.
Sau đó anh vươn đầu ngón tay ra, chọt khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ một cái.
Lật Manh nhịn không được phồng má, tức. Nếu không phải đối phương là tang thi, cô đã lấy giày táng một cái rồi.
Cuối cùng thiếu niên xác định xong gì đó, hắn nghiêng đầu, trầm mặc vài giây, mới chậm rãi vươn tay ra. Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng trắng nõn không tì vết, đẹp dị thường. Mà trong lòng bàn tay, là một viên tinh thể trong suốt của tang thi cao giai, phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm.
"Ăn."
Giọng anh khàn khàn, mà kiên định.
Danh sách chương