Editor: Dã Miêu
Beta: LoBe
___
Mặc dù thiếu nữ trong lòng đã uống thuốc hóa huyết tộc, nhưng người cô vẫn có nhiệt độ hơi cao hơn so với Huyết Tộc, hàm chứa một mùi hương thơm ngọt nồng đậm.
Người đàn ông huyết tộc xinh đẹp khẽ rũ đôi mắt xuống, che đi tia u ám trong mắt. Hắn bước tới cửa sổ bằng đá, dẫm lên những bông hoa nở rộ bên cửa sổ rồi nhảy xuống.
Nơi hắn ở là lâu đài lạnh lẽo nguy nga cao nhất vùng.
Đôi cánh giương lên trong gió lạnh cắt qua những cánh hoa tường vi.
Ngay lúc người đàn ông bay vọt xuống hoa tươi mở đường, tường vi tản ra.
Mái tóc màu vàng kim quyện vào hương thơm nồng đậm của tường vi, gương mặt tinh xảo tái nhợt của người đàn ông ẩn dưới lớp mũ rộng.
Lật Manh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ tuyệt đẹp của hắn, ánh mắt của cô hơi ngưng đọng.
Dường như người đàn ông chú ý đến ánh mắt của cô, hắn hơi mím môi mỏng. Sau đó như cố ý, hắn bỗng hạ xuống. Gió thổi bay mái tóc dài của Lật Manh, lộ ra đôi mắt đỏ bình tĩnh như trước. Nhưng tay của cô lại chợt nắm chặt quần áo của hắn.
Tốc độ rơi xuống này chẳng khác gì xe thể thao mất khống chế. Nếu không có dây an toàn thì thề rằng cô sẽ bị văng ra.
Serrill thấy Lật Manh dán sát lại, hắn nhịn không được mà liếm liếm cánh môi đỏ tươi. Hầu như hắn không thể dấu được ý cười bên khóe miệng. Hắn ổn định đôi cánh trước khi rơi xuống đất. Hắn dừng giữa không trung, sau đó thuận thế bay đi.
Tòa lâu đài nguy nga khổng lồ tựa như ngọn đèn dầu soi sáng trong đêm tối.
Hắn ôm lấy vòng eo của cô, ấn cô sát vào trong lồng ngực. Sau đó hắn chống cằm lên tóc của cô rồi xoa như một chú cún con dùng sức cọ lông vào con mèo tê liệt.
Be: Hình ảnh này khiến các cô liên tưởng tới điều gì? Đoán đúng ý tôi thì mai đăng thêm một chương he
Lật Manh nhíu mày, cô vừa cúi đầu đã nhìn thấy toàn cảnh của lâu đài. Trên ngọn núi hùng vĩ, các tòa nhà tách biệt xung thân lâu đài hợp thành một khu vực tráng lệ. Tiếp đó là vô số lãnh địa dưới chân núi. Có lãnh địa của huyết tộc, lãnh địa của con người, còn có cả những đồng ruộng mênh mông vô bờ. Nhiều hơn nữa là núi, là rừng cùng sông.
Chờ đến khi Lật Manh ý thức nơi mà mình đang nhìn thấy đều là lãnh địa của Serrill, thì cô mới yên lặng tính toán trong lòng. Một vùng lãnh thổ như vậy, cho dù có là ăn no chờ đủ loại chết đi sống lại thì cũng đủ sống hơn mười đời.
"Thổ" hào chân chính.
Lật Manh vừa nghĩ đến cái phòng ở nhỏ của mình, cũng đã ý thức được con người và huyết tộc cách biệt lớn cỡ nào.
Cô cảm thấy bản thân mình phải có phẩm cách cao thượng của một nữ phụ độc ác là không biết ghen nghét. Nhưng mà lòng ghen tỵ nói cho cô biết, hai con mắt của cô đã chứa chan đầy ắp quả chanh vàng.
Một lần tuần tra này đã mất nửa đêm..
Nhìn thấy sắc trời càng trắng, vương giả trẻ tuổi mới lưu luyến ôm Lật Manh quay trở về.
Tác dụng phụ của loại thuốc cô uống khiến cô cũng bài xích ánh mặt trời.
Tuy rằng với huyết tộc cấp cao mà nói thì cái phản ứng nho nhỏ này thật ra không đáng nhắc tới là bao. Nhưng là đối với Serrill mà nói, cô yếu ớt không khác gì đậu hủ. Hắn hận không thể đem loại gấm tốt nhất trên đời ra làm thảm cho cô dẫm lên.
Từ đầu đến cuối Lật Manh đều trốn trong lồng ngực của Serrill.
Xương cốt cả người cô đều đã lên cơn nhức mỏi kháng nghị. Cái ôm của người này, vừa rắn chắc vừa lạnh lẽo. Không khác gì mấy so với xác chết đông lạnh. Cô cảm thấy bản thân mình đã nằm trong ngực của hắn cả đêm cũng không hề đổi tư thế. Cô có lẽ sẽ bị cảm, có lẽ sẽ thoái hoát đốt sống.
Vừa nhìn thấy hừng đông, ánh mắt cô sáng lên, được đi về rồi.
Thật vui vẻ.
Vừa lúc trở về, Serrill tăng tốc rất nhanh, tốc độ này so sánh với đêm qua, thì đúng là sự khác nhau của ốc sên và siêu nhân.
Lật Manh có chút cảm giác không chân thật.
Bị gió thổi táp vào.
Cô yên lặng buông góc áo của hắn ra, đưa tay cản gió lạnh đang tàn phá khuôn mặt của mình. Bởi vì tiếp xúc quá gần, mặt của cô hơi cọ lên ngực hắn. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Lật Manh cảm thấy có chút tê dại.
___
Còn 2 chương để dành mai đăng he, tôi không hề nói là tôi lười nên không beta tiếp đâu.:(
Beta: LoBe
___
Mặc dù thiếu nữ trong lòng đã uống thuốc hóa huyết tộc, nhưng người cô vẫn có nhiệt độ hơi cao hơn so với Huyết Tộc, hàm chứa một mùi hương thơm ngọt nồng đậm.
Người đàn ông huyết tộc xinh đẹp khẽ rũ đôi mắt xuống, che đi tia u ám trong mắt. Hắn bước tới cửa sổ bằng đá, dẫm lên những bông hoa nở rộ bên cửa sổ rồi nhảy xuống.
Nơi hắn ở là lâu đài lạnh lẽo nguy nga cao nhất vùng.
Đôi cánh giương lên trong gió lạnh cắt qua những cánh hoa tường vi.
Ngay lúc người đàn ông bay vọt xuống hoa tươi mở đường, tường vi tản ra.
Mái tóc màu vàng kim quyện vào hương thơm nồng đậm của tường vi, gương mặt tinh xảo tái nhợt của người đàn ông ẩn dưới lớp mũ rộng.
Lật Manh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ tuyệt đẹp của hắn, ánh mắt của cô hơi ngưng đọng.
Dường như người đàn ông chú ý đến ánh mắt của cô, hắn hơi mím môi mỏng. Sau đó như cố ý, hắn bỗng hạ xuống. Gió thổi bay mái tóc dài của Lật Manh, lộ ra đôi mắt đỏ bình tĩnh như trước. Nhưng tay của cô lại chợt nắm chặt quần áo của hắn.
Tốc độ rơi xuống này chẳng khác gì xe thể thao mất khống chế. Nếu không có dây an toàn thì thề rằng cô sẽ bị văng ra.
Serrill thấy Lật Manh dán sát lại, hắn nhịn không được mà liếm liếm cánh môi đỏ tươi. Hầu như hắn không thể dấu được ý cười bên khóe miệng. Hắn ổn định đôi cánh trước khi rơi xuống đất. Hắn dừng giữa không trung, sau đó thuận thế bay đi.
Tòa lâu đài nguy nga khổng lồ tựa như ngọn đèn dầu soi sáng trong đêm tối.
Hắn ôm lấy vòng eo của cô, ấn cô sát vào trong lồng ngực. Sau đó hắn chống cằm lên tóc của cô rồi xoa như một chú cún con dùng sức cọ lông vào con mèo tê liệt.
Be: Hình ảnh này khiến các cô liên tưởng tới điều gì? Đoán đúng ý tôi thì mai đăng thêm một chương he
Lật Manh nhíu mày, cô vừa cúi đầu đã nhìn thấy toàn cảnh của lâu đài. Trên ngọn núi hùng vĩ, các tòa nhà tách biệt xung thân lâu đài hợp thành một khu vực tráng lệ. Tiếp đó là vô số lãnh địa dưới chân núi. Có lãnh địa của huyết tộc, lãnh địa của con người, còn có cả những đồng ruộng mênh mông vô bờ. Nhiều hơn nữa là núi, là rừng cùng sông.
Chờ đến khi Lật Manh ý thức nơi mà mình đang nhìn thấy đều là lãnh địa của Serrill, thì cô mới yên lặng tính toán trong lòng. Một vùng lãnh thổ như vậy, cho dù có là ăn no chờ đủ loại chết đi sống lại thì cũng đủ sống hơn mười đời.
"Thổ" hào chân chính.
Lật Manh vừa nghĩ đến cái phòng ở nhỏ của mình, cũng đã ý thức được con người và huyết tộc cách biệt lớn cỡ nào.
Cô cảm thấy bản thân mình phải có phẩm cách cao thượng của một nữ phụ độc ác là không biết ghen nghét. Nhưng mà lòng ghen tỵ nói cho cô biết, hai con mắt của cô đã chứa chan đầy ắp quả chanh vàng.
Một lần tuần tra này đã mất nửa đêm..
Nhìn thấy sắc trời càng trắng, vương giả trẻ tuổi mới lưu luyến ôm Lật Manh quay trở về.
Tác dụng phụ của loại thuốc cô uống khiến cô cũng bài xích ánh mặt trời.
Tuy rằng với huyết tộc cấp cao mà nói thì cái phản ứng nho nhỏ này thật ra không đáng nhắc tới là bao. Nhưng là đối với Serrill mà nói, cô yếu ớt không khác gì đậu hủ. Hắn hận không thể đem loại gấm tốt nhất trên đời ra làm thảm cho cô dẫm lên.
Từ đầu đến cuối Lật Manh đều trốn trong lồng ngực của Serrill.
Xương cốt cả người cô đều đã lên cơn nhức mỏi kháng nghị. Cái ôm của người này, vừa rắn chắc vừa lạnh lẽo. Không khác gì mấy so với xác chết đông lạnh. Cô cảm thấy bản thân mình đã nằm trong ngực của hắn cả đêm cũng không hề đổi tư thế. Cô có lẽ sẽ bị cảm, có lẽ sẽ thoái hoát đốt sống.
Vừa nhìn thấy hừng đông, ánh mắt cô sáng lên, được đi về rồi.
Thật vui vẻ.
Vừa lúc trở về, Serrill tăng tốc rất nhanh, tốc độ này so sánh với đêm qua, thì đúng là sự khác nhau của ốc sên và siêu nhân.
Lật Manh có chút cảm giác không chân thật.
Bị gió thổi táp vào.
Cô yên lặng buông góc áo của hắn ra, đưa tay cản gió lạnh đang tàn phá khuôn mặt của mình. Bởi vì tiếp xúc quá gần, mặt của cô hơi cọ lên ngực hắn. Xúc cảm lạnh lẽo khiến Lật Manh cảm thấy có chút tê dại.
___
Còn 2 chương để dành mai đăng he, tôi không hề nói là tôi lười nên không beta tiếp đâu.:(
Danh sách chương