Ôi loạn rồi, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy chứ. Lật Manh nhanh chóng phất tay, "Không, chúng tôi không phải, chúng tôi trong sạch."

Thiếu niên trong lòng cô đột nhiên nhíu mày nâng mắt lên, nhìn thấy tầng hơi nước mênh mông trong mắt Lật Manh. Thiếu nữ yếu ớt mềm mại, trên khuôn mặt trắng nõn quá phận mang theo vẻ đỏ ửng bị nghẹn ra.

Đuôi mắt cô ẩm ướt hơi nước, cái mũi nhăn ra một chút vết phấn hồng, cánh môi mím lại phát ra tiếng nức nở yếu ớt rất nhỏ như đang khóc......

Khóc? Trong đầu thiếu niên hiện lên những hình ảnh vụn vỡ nào đó.

"Sau này em muốn gì, anh đều có thể cho em, anh muốn em vĩnh viễn vui vẻ, sẽ không làm em khóc."

Hình ảnh thiếu nữ ngẩng mặt lên, ngọt ngào cười.

"Được, Cố Nặc."

Hình ảnh ký ức tàn khuyết nháy mắt vỡ tan, làm đồng tử màu đỏ của thiếu niên có chút khẩn trương dựng thẳng lên, đôi môi đỏ hơi mỏng căng ra, mím chặt lại, ngay cả móng tay cứng cáp cũng không nhịn được cào mạnh xuống mặt đất, tạo ra âm thanh cọ xát rất nhỏ, làm Lật Manh mẫn cảm cúi đầu nhìn xuống.

Mặt đất cứng cáp bị cào ra mấy đường màu trắng.

Nếu để nữ chủ nhìn thấy cái này, có lẽ sẽ hoài nghi anh có phải quái vật gì hay không mất.

Lật Manh lập tức duỗi tay ra, nhanh chóng cầm lên móng vuốt phiền phức của thiếu niên, nắm chặt. Thiếu niên sửng sốt, ngón tay cứng rắn lạnh như băng bị ngón tay mềm mại yếu ớt, nhưng tràn đầy ấm áp của cô quấn lấy thật chặt.

Cảm xúc sắp bùng nổ vừa rồi, từng chút một được trấn an. Thiếu niên có vẻ ngốc ngốc vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm đuôi mắt đỏ lên của cô, đột nhiên anh nghiêng người, để sát vào, cánh môi chạm vào đôi mắt cô.

Cô khóc. Mắt cô có phải bị thương rồi không? Bị thương hôn một cái là ổn rồi.

Thiếu niên tang thi ngây thơ thành thật nghĩ vậy. Mà Lật Manh đang còn chú ý tới Mễ Lệ, cố sức muốn giải thích, đột nhiên cảm nhận được một hơi thở lạnh buốt đến gần mình, sau đó chính là đôi môi lạnh lẽo hôn lên mắt cô.

Cô bất đắc dĩ nhắm mắt, hơi thở lạnh lẽo không nhanh không chậm phủ lên.

"Đừng khóc......"

Dây thanh quản bị thương tổn của thiếu niên run ra một tia âm điệu trầm thấp, khàn khàn không hiểu sao mang theo thương tiếc.

Lật Manh lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ, hiểu rõ, rồi lại bắt đầu chết lặng của Mễ Lệ. Cô rất muốn giải thích, nhưng trong trường hợp này, tựa hồ càng giải thích càng có vẻ giống như đang che giấu hơn.

Mễ Lệ cảm thấy tình cảnh này có chút chói mắt. Một con cẩu độc thân vạn năm như cô, đi ra lục soát vật tư thôi mà cũng phải ăn cẩu lương. Mấy người hỏi cảm thụ của người ăn cẩu lương chưa?

Cô lạnh nhạt nói: "Không cần giải thích, có gì đặc biệt hơn người đâu."

Lý luận dũng cảm như thế, quả không hổ danh là hán tử phải làm nữ chủ. Cái này không giải thích rõ được, vì tương lai suy nghĩ, nữ chủ cùng nam chủ phải ở bên nhau đi, nếu cô nói cô và anh là bạn bè trai gái, nữ chủ đột nhiên nhằm vào cô làm sao bây giờ.

Dù sao dưới hào quang Jack Sue của nam chủ, không có gì không có khả năng.

Kết quả bây giờ càng hiểu lầm, còn biến thái hơn......

Người trong tiểu đội lục soát vật tư trở về rất nhanh, chỉ tìm được cái hộp không nhiều mì gói lắm cùng nửa bao lạp xưởng. Mễ Lệ không quá vừa lòng, nhưng cũng biết thời gian không đủ.

"Được rồi, thu đội đi."

Nói xong, cô chần chờ một chút, đột nhiên nói với cặp đôi khẩu vị nặng đang "tình chàng ý thiếp": "Muốn cùng nhau đi chứ?"

Không phải tang thi, tuy thân phận khả nghi nhưng sức chiến đấu hẳn là không yếu, nếu không sẽ không thể sống sót lâu như vậy. Quần áo mặc dù đã rách, nhưng vật liệu sang quý, căn cứ đang cấp bách cần thành viên mới, mang về rửa WC cũng được.

Lật Manh vốn dĩ đã uể oải tinh thần, nghe vậy liền ngẩng cao đầu.

"Cùng nhau đi, cùng nhau đi."

Mễ Lệ nhìn quần áo rách tả tơi trên người mình, nhịn không được thở dài, sau đó cởi ra áo khoác chế phục trên người mình, tùy tay ném lên Lật Manh, "Phủ thêm, cùng lại đây đi."

Nói xong, Mễ Lệ dẫn đầu cất bước ra ngoài trước, khí thế cường thế. Những người còn lại ra ngoài theo. Mà Lật Manh thì cảm kích ôm lấy áo khoác, vừa định nói gì đó, thiếu niên đang ôm cô lập tức nhíu mũi lại, là hơi thở của người khác.

Anh lập tức không hài lòng mà nhe răng một chút, hai chiếc răng nhòn nhọn toát ra tới, vừa định xé nát áo khoác trong tay cô, Mễ lệ đột nhiên quay đầu lại, "Đi mau......"

Sau đó giọng Mễ Lệ dừng lại, không nói hai lời, lập tức quay đầu lại đi ra ngoài. Trong căn phòng, thiếu nữ ngẩng đầu, lông mi rũ xuống, ánh mắt mông lung, hai tay cô nhẹ đặt lên vai thiếu niên, ôn nhu hôn anh.

Thiếu niên ngây người.

Lật Manh nhìn thấy Mễ Lệ rời đi, thở ra một hơi, cuối cùng trái tim khẩn trương cũng hạ xuống. Nhìn thấy Cố Nặc lộ ra răng nanh, đây là răng nanh của tang thi cơ mà, bị nhìn thấy không bị hoài nghi mới lạ.

Để che lấp chứng cứ này, đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể làm chuyện Cố Nặc thường làm nhất.

Hôn.

"Về sau không được lộ hàm răng ra, biết chưa?" Lật Manh buông anh ra, không ôm hy vọng phân phó, lại nhìn thấy thiếu niên mờ mịt nhìn chằm chằm cô một hồi, màu đỏ từng chút một nhiễm toàn bộ khuôn mặt vừa trắng bệch vừa cứng rắn của anh.

Sau đó anh rũ hàng mi rậm xuống, thật lâu sau mới nghe được giọng mũi dày đặc, nhu mà mềm, thấp giọng hừ một câu của anh.

"Ừ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện