Cơ thể mềm mại, tiếng tim đập dồn dập, nhiệt độ làn da của cô nhiễm sang thân thể lạnh băng như tử thi của anh, làm cơ thể anh cũng bắt đầu ấm lên, thậm chí..... Tim dường như cũng bị nhiễm theo cô, bắt đầu muốn đập.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ lên của cô, nó bị nước mưa làm ướt, càng có vẻ nộn nộn ngon miệng.
Trong cơ thể thiếu niên dâng lên một cỗ xúc động, mang theo một tia nóng cháy cùng nỗi khát cầu ngây thơ. Anh không kìm được mà cúi người, mắt thấy sắp hôn lên gương mặt cô thì một ngón tay mềm mại đột nhiên dán lên bờ môi mỏng của anh, dùng sức ngăn cản động tác cúi đầu của anh.
Lật Manh cứng đờ mặt, thấy đôi mắt thiếu niên mang theo vẻ đói khát, như là dã thú có lực công kích, muốn tới gặm mặt cô.
Cuối cùng cô cũng nặn ra được một nụ cười, "Ngón tay ăn cũng ngon, anh ăn chút ngón tay trước, rồi ăn...... Ăn cái khác, được chứ? Khách nhân."
Thật sự là không còn cách nào. Chạy không thoát, lại không có gì cho anh ăn. Bây giờ hy sinh một ngón tay dỗ anh trước đã, sau đó chờ anh ăn xong rồi xoay người liền chạy.
Đậu má, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, nam chủ biến thành tang thi thì thôi, còn muốn cô hy sinh mình cho anh ăn? Ánh mắt thiếu niên đen trầm, một chút lực đạo mỏng manh trên môi lại bởi vì hơi ấm mềm mại mà bị phóng đại vô hạn. Cánh môi anh khẽ nhúc nhích, răng nanh lạnh lẽo đụng phải móng tay phấn nộn cứng cứng của thiếu nữ.
Lật Manh nhịn không được muốn rút tay về, nhưng thiếu niên lại duỗi tay cầm lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô. Sắc mặt cô tái nhợt, sợi tóc ướt át dính vào gương mặt, cặp mắt hạnh mượt mà ấy không ngờ mang theo vẻ đáng thương.
Thiếu niên khựng lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy, đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay cô.
Thật mềm, thật ngọt, rất muốn nuốt chửng.
Màu da tinh tế của thiếu niên nổi lên một tầng đỏ ửng, lại nhịn không được liếm một chút, như đang ăn đường.
Sắc mặt Lật Manh càng trắng hơn.
Cứ ma ma chít chít như thế, có còn là nam nhân không vậy hả. Là nam nhân thì ăn nhanh lên, "rắc rắc" nuốt một ngụm cho rồi. Cứ liếm như vậy làm cô càng sợ hơn nữa.
Đột nhiên thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng nhảy dựng lên, liều mạng chạy về phía trước. Ngón tay cô cũng được giải thoát, lập tức rút về, gắt gao cuộn lại trước ngực, lại không có nơi để che giấu.
Uy lực của cơn lốc gần trong gang tấc, hai người trì hoãn một lát như thế, đuôi gió cuốn đã cuốn lên tảng đá lớn, vỡ tan văng ra khắp nơi. Thiếu niên nhanh nhẹn đến đáng sợ, trực tiếp dẫm lên tảng đá đang bay múa mà nhảy lên trên, như đang bay vậy.
Trong nháy mắt rời khỏi vòng ảnh hưởng của sức gió, anh ôm chặt thiếu nữ, thân thể hơi cúi xuống, che chở cô rồi nhanh chóng chạy về phía trước. So với tốc độ như kiến chạy của Lật Manh, anh giống như một con báo tấn mãnh vô cùng, thậm chí...... đấy không giống như tốc độ của nhân loại.
Dù là dị năng giả cũng không có tốc độ đáng sợ như thế.
Rất nhanh, bọn họ thấy được núi, nhưng lốc xoáy cũng đến theo. Mưa axit bị cuốn, biến thành màu xanh biển đáng sợ.
Mưa axit màu xanh chạm vào cây nào, cái cây ấy lập tức bị hòa tan.
Lốc xoáy mưa axit chuyển sang màu xanh biển thì vô cùng đáng sợ. Không như mưa axit trong suốt, cho dù có tính năng ăn mòn nhưng cũng cần đoạn thời gian. Còn mưa axit màu xanh gặp mưa nhỏ thì không sao, nhưng một khi gặp phải mưa to, một người bình thường kiên trì không được bao lâu sẽ bị hòa tan như đống cây cối đó.
Lật Manh lại không rảnh lo nhiều như vậy, cũng không thấy mưa axit màu xanh biển tiến vào. Mặt cô gắt gao dán vào khuôn ngực rắn chắc của thiếu niên, mái tóc dài từ trước đến nay luôn được bảo dưỡng tỉ mỉ bị gió thổi như thành bà điên.
Lúc anh chạy trốn, từng lọn tóc dài liền bị thổi ngược trở về, đánh vào mặt cô.
Đánh a đánh a, mặt cô đỏ lên luôn rồi.
Những cảnh vội vàng chạy trong mưa trong tiểu thuyết tình yêu đều là gạt người. Bị ôm chạy như thế này, chỉ tóc thôi cũng đã sắp siết chết cô, làm gì có nửa điểm cảm giác lãng mạn chứ.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ lên của cô, nó bị nước mưa làm ướt, càng có vẻ nộn nộn ngon miệng.
Trong cơ thể thiếu niên dâng lên một cỗ xúc động, mang theo một tia nóng cháy cùng nỗi khát cầu ngây thơ. Anh không kìm được mà cúi người, mắt thấy sắp hôn lên gương mặt cô thì một ngón tay mềm mại đột nhiên dán lên bờ môi mỏng của anh, dùng sức ngăn cản động tác cúi đầu của anh.
Lật Manh cứng đờ mặt, thấy đôi mắt thiếu niên mang theo vẻ đói khát, như là dã thú có lực công kích, muốn tới gặm mặt cô.
Cuối cùng cô cũng nặn ra được một nụ cười, "Ngón tay ăn cũng ngon, anh ăn chút ngón tay trước, rồi ăn...... Ăn cái khác, được chứ? Khách nhân."
Thật sự là không còn cách nào. Chạy không thoát, lại không có gì cho anh ăn. Bây giờ hy sinh một ngón tay dỗ anh trước đã, sau đó chờ anh ăn xong rồi xoay người liền chạy.
Đậu má, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, nam chủ biến thành tang thi thì thôi, còn muốn cô hy sinh mình cho anh ăn? Ánh mắt thiếu niên đen trầm, một chút lực đạo mỏng manh trên môi lại bởi vì hơi ấm mềm mại mà bị phóng đại vô hạn. Cánh môi anh khẽ nhúc nhích, răng nanh lạnh lẽo đụng phải móng tay phấn nộn cứng cứng của thiếu nữ.
Lật Manh nhịn không được muốn rút tay về, nhưng thiếu niên lại duỗi tay cầm lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô. Sắc mặt cô tái nhợt, sợi tóc ướt át dính vào gương mặt, cặp mắt hạnh mượt mà ấy không ngờ mang theo vẻ đáng thương.
Thiếu niên khựng lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy, đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay cô.
Thật mềm, thật ngọt, rất muốn nuốt chửng.
Màu da tinh tế của thiếu niên nổi lên một tầng đỏ ửng, lại nhịn không được liếm một chút, như đang ăn đường.
Sắc mặt Lật Manh càng trắng hơn.
Cứ ma ma chít chít như thế, có còn là nam nhân không vậy hả. Là nam nhân thì ăn nhanh lên, "rắc rắc" nuốt một ngụm cho rồi. Cứ liếm như vậy làm cô càng sợ hơn nữa.
Đột nhiên thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng nhảy dựng lên, liều mạng chạy về phía trước. Ngón tay cô cũng được giải thoát, lập tức rút về, gắt gao cuộn lại trước ngực, lại không có nơi để che giấu.
Uy lực của cơn lốc gần trong gang tấc, hai người trì hoãn một lát như thế, đuôi gió cuốn đã cuốn lên tảng đá lớn, vỡ tan văng ra khắp nơi. Thiếu niên nhanh nhẹn đến đáng sợ, trực tiếp dẫm lên tảng đá đang bay múa mà nhảy lên trên, như đang bay vậy.
Trong nháy mắt rời khỏi vòng ảnh hưởng của sức gió, anh ôm chặt thiếu nữ, thân thể hơi cúi xuống, che chở cô rồi nhanh chóng chạy về phía trước. So với tốc độ như kiến chạy của Lật Manh, anh giống như một con báo tấn mãnh vô cùng, thậm chí...... đấy không giống như tốc độ của nhân loại.
Dù là dị năng giả cũng không có tốc độ đáng sợ như thế.
Rất nhanh, bọn họ thấy được núi, nhưng lốc xoáy cũng đến theo. Mưa axit bị cuốn, biến thành màu xanh biển đáng sợ.
Mưa axit màu xanh chạm vào cây nào, cái cây ấy lập tức bị hòa tan.
Lốc xoáy mưa axit chuyển sang màu xanh biển thì vô cùng đáng sợ. Không như mưa axit trong suốt, cho dù có tính năng ăn mòn nhưng cũng cần đoạn thời gian. Còn mưa axit màu xanh gặp mưa nhỏ thì không sao, nhưng một khi gặp phải mưa to, một người bình thường kiên trì không được bao lâu sẽ bị hòa tan như đống cây cối đó.
Lật Manh lại không rảnh lo nhiều như vậy, cũng không thấy mưa axit màu xanh biển tiến vào. Mặt cô gắt gao dán vào khuôn ngực rắn chắc của thiếu niên, mái tóc dài từ trước đến nay luôn được bảo dưỡng tỉ mỉ bị gió thổi như thành bà điên.
Lúc anh chạy trốn, từng lọn tóc dài liền bị thổi ngược trở về, đánh vào mặt cô.
Đánh a đánh a, mặt cô đỏ lên luôn rồi.
Những cảnh vội vàng chạy trong mưa trong tiểu thuyết tình yêu đều là gạt người. Bị ôm chạy như thế này, chỉ tóc thôi cũng đã sắp siết chết cô, làm gì có nửa điểm cảm giác lãng mạn chứ.
Danh sách chương