Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
___
Đến lượt Lật Manh thử vai, cô đi vào liền nhìn thấy đạo diễn, nhà sản xuất và nhà đầu tư đều ở đây.
Đối với diễn xuất, Lật Manh là người từng trải, cảm thấy bản thân mình cũng có chút trưởng thành. Vì vậy, khi đạo diễn nói:
"Thể hiện vẻ mặt cao hứng", khuôn mặt Lật Manh tự tin và vô cảm.
Đạo diễn: "Thể hiện vẻ mặt thương tâm khi người thân qua đời.", khuôn mặt Lật Manh bi thương mà đơ cứng.
Đạo diễn: "... Cô thể hiện vẻ mặt phẫn nộ khi bị người ta tát."
Lật Manh cố gắng suy nghĩ cảm xúc phẫn nộ một lát rồi đột nhiên bước dài lên phía trước, duỗi bàn tay non mềm nhỏ nhắn, mạnh mẽ vỗ lên mặt bàn. Sau đó, cô dùng sức mím môi, hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, đôi mắt xinh đẹp cố gắng trợn tròn hơn giống như con mèo mẹ thất bại trong việc xin thức ăn, khuôn mặt nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói ra như bị mắc kẹt:
"Đánh người, là vi phạm pháp luật."
Phẫn nộ không có phẫn nộ, dữ dội không có dữ dội. Thể hiện thật không tốt! Đạo diễn và các giám khảo theo dõi: "....................................."
Cuối cùng, đạo diễn đành thở dài, vẻ mặt không ngừng đấu tranh:
"Cô diễn rất khá, trở về chờ thông báo."
Lật Manh cũng không bất ngờ. Nguyên thân rất có năng lực diễn xuất, nếu không thì đã không thể lừa gạt xoay đầu óc Tần lão gia như chong chóng, hãm hại nam nữ chính nhiều lần như vậy. Xem ra kỹ thuật của cô, trải qua mài giũa đã trở nên tốt hơn nhiều.
Sau khi Lật Manh đi, đạo diễn lập tức lấy thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, những người bên cạnh lập tức khuyên giải:
"Nhà đầu tư yêu cầu đưa vào, cho diễn nhân vật làm bình hoa di động là được."
Đạo diễn nghĩ đến việc Tần lão gia tử gọi điện thoại, yêu cầu đưa Lật Manh vào đoàn phim, hôm nay còn đi lướt qua. Đạo diễn im lặng khóc thầm:
"Ngay cả làm bình hoa, cô ta cũng diễn không đạt."
Nếu làm như vậy, thật là sỉ nhục bình hoa.
Lật Manh đi ra ngoài, nhìn thấy có thêm hai số điện thoại xuất hiện trên điện thoại. Một là Tố Tạ Tạ, đoán chừng là hỏi chuyện thử vai. Cô đã gửi Wechat cho anh ta nói rằng buổi thử vai diễn ra thuận lợi. Cô không muốn gọi điện thoại bởi vì giọng nói của người đại diện này quá ồn ào, nghe cứ như như 5000 con vịt kêu cạc cạc.
Còn số điện thoại còn lại, Lật Manh tùy ý gọi lại, có thể là cuộc gọi bán hàng a. Bây giờ đang chán, cùng nhân viên bán hàng tán gẫu chuyện buôn bán cũng có thể giết thời gian, nhưng gọi một lúc lâu mới bắt máy. Cô vừa muốn tắt điện thoại, bên kia liền truyền đến âm thanh lạnh lạnh.
"A lô."
Lật Manh ngẩn người. Âm thanh này thật êm tai, lại còn rất quen. Bên kia im lặng một lúc, giọng nói miễn cưỡng mang theo vài tia khàn khàn:
"Lật Manh?"
Lật Manh lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng cảnh giới, vai nữ phụ khởi động. Cô cau mày suy nghĩ một hồi, thử gọi:
"Anh Vân."
Kiểu gọi đáng ghét này là nữ phụ độc ác diễn thêm vào. Đương nhiên Tần Quy Vân sẽ không đáp lại. Dù sao chỉ cần nghe là thấy buồn nôn rồi, cô gọi cũng thấy ngượng. Phía bên kia điện thoại di động hồi lâu không có ai trả lời. Khuôn mặt Lật Manh không có cảm xúc. Lẽ thường, ai nghe cách gọi như vậy lại không nôn ra một cái. Cuối cùng, ở đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông cũng nhẹ đi mấy phần:
"Ông gọi cô về nhà ăn bữa cơm.".
Lật Manh thật sự bất ngờ. Tính tình nam chủ này thật sự rất tốt, không trực tiếp cúp điện thoại, lại còn có thể nói chuyện bình thường. Người nam chính này, là một nam chủ tốt.
Vẻ mặt cô ngây ngô, cố gắng nặn ra giọng nói yếu ớt:
"Được, anh Vân."
Bên kia im lặng lần thứ hai, ngay khi Lật Manh cho rằng đối phương đã chán ghét muốn cúp máy, chợt nghe một tiếng nhàn nhạt truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Ừ"
Lật Manh: "?"
Nhưng cô chưa kịp phản ứng gì, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Lật Manh nhíu mày. Vừa nãy, nam chủ đáp lại cô? Cô gọi anh là anh Vân, anh ừ? Nghĩ như vậy, Lật Manh chạm vào cánh tay đang nổi da gà của mình, cảm thấy bản thân chắc chắn đã bị ảo giác thính giác.
Vừa cúp điện thoại, Tần Quy Vân lạnh lùng rũ mắt. Anh khẽ nghiêng mặt, đường nét hoàn hảo của nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo. Phía sau chợt truyền đến giọng nói của người đại diện:
"Tần thiếu, nhiếp ảnh gia đến rồi."
Chụp một bộ ảnh mặc âu phục làm trang bìa của tuần san niên kỉ quốc tế. Lông mi đẹp đẽ của Tần Quy Vân run run, bỏ điện thoại vào túi áo như chưa có chuyện gì xảy ra, tùy ý quay người đi ra ngoài.
Khi anh vừa ra đến cửa, vừa vặn được ánh sáng chiếu vào, người đại diện đi sau lưng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên dưới mái tóc rối màu đen lộ ra vành tai hơi đỏ. Hắn nghĩ mình hoa mắt, không suy nghĩ nhiều.
___
Be: Đỏ tai?...
Beta: LoBe
___
Đến lượt Lật Manh thử vai, cô đi vào liền nhìn thấy đạo diễn, nhà sản xuất và nhà đầu tư đều ở đây.
Đối với diễn xuất, Lật Manh là người từng trải, cảm thấy bản thân mình cũng có chút trưởng thành. Vì vậy, khi đạo diễn nói:
"Thể hiện vẻ mặt cao hứng", khuôn mặt Lật Manh tự tin và vô cảm.
Đạo diễn: "Thể hiện vẻ mặt thương tâm khi người thân qua đời.", khuôn mặt Lật Manh bi thương mà đơ cứng.
Đạo diễn: "... Cô thể hiện vẻ mặt phẫn nộ khi bị người ta tát."
Lật Manh cố gắng suy nghĩ cảm xúc phẫn nộ một lát rồi đột nhiên bước dài lên phía trước, duỗi bàn tay non mềm nhỏ nhắn, mạnh mẽ vỗ lên mặt bàn. Sau đó, cô dùng sức mím môi, hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, đôi mắt xinh đẹp cố gắng trợn tròn hơn giống như con mèo mẹ thất bại trong việc xin thức ăn, khuôn mặt nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói ra như bị mắc kẹt:
"Đánh người, là vi phạm pháp luật."
Phẫn nộ không có phẫn nộ, dữ dội không có dữ dội. Thể hiện thật không tốt! Đạo diễn và các giám khảo theo dõi: "....................................."
Cuối cùng, đạo diễn đành thở dài, vẻ mặt không ngừng đấu tranh:
"Cô diễn rất khá, trở về chờ thông báo."
Lật Manh cũng không bất ngờ. Nguyên thân rất có năng lực diễn xuất, nếu không thì đã không thể lừa gạt xoay đầu óc Tần lão gia như chong chóng, hãm hại nam nữ chính nhiều lần như vậy. Xem ra kỹ thuật của cô, trải qua mài giũa đã trở nên tốt hơn nhiều.
Sau khi Lật Manh đi, đạo diễn lập tức lấy thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, những người bên cạnh lập tức khuyên giải:
"Nhà đầu tư yêu cầu đưa vào, cho diễn nhân vật làm bình hoa di động là được."
Đạo diễn nghĩ đến việc Tần lão gia tử gọi điện thoại, yêu cầu đưa Lật Manh vào đoàn phim, hôm nay còn đi lướt qua. Đạo diễn im lặng khóc thầm:
"Ngay cả làm bình hoa, cô ta cũng diễn không đạt."
Nếu làm như vậy, thật là sỉ nhục bình hoa.
Lật Manh đi ra ngoài, nhìn thấy có thêm hai số điện thoại xuất hiện trên điện thoại. Một là Tố Tạ Tạ, đoán chừng là hỏi chuyện thử vai. Cô đã gửi Wechat cho anh ta nói rằng buổi thử vai diễn ra thuận lợi. Cô không muốn gọi điện thoại bởi vì giọng nói của người đại diện này quá ồn ào, nghe cứ như như 5000 con vịt kêu cạc cạc.
Còn số điện thoại còn lại, Lật Manh tùy ý gọi lại, có thể là cuộc gọi bán hàng a. Bây giờ đang chán, cùng nhân viên bán hàng tán gẫu chuyện buôn bán cũng có thể giết thời gian, nhưng gọi một lúc lâu mới bắt máy. Cô vừa muốn tắt điện thoại, bên kia liền truyền đến âm thanh lạnh lạnh.
"A lô."
Lật Manh ngẩn người. Âm thanh này thật êm tai, lại còn rất quen. Bên kia im lặng một lúc, giọng nói miễn cưỡng mang theo vài tia khàn khàn:
"Lật Manh?"
Lật Manh lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng cảnh giới, vai nữ phụ khởi động. Cô cau mày suy nghĩ một hồi, thử gọi:
"Anh Vân."
Kiểu gọi đáng ghét này là nữ phụ độc ác diễn thêm vào. Đương nhiên Tần Quy Vân sẽ không đáp lại. Dù sao chỉ cần nghe là thấy buồn nôn rồi, cô gọi cũng thấy ngượng. Phía bên kia điện thoại di động hồi lâu không có ai trả lời. Khuôn mặt Lật Manh không có cảm xúc. Lẽ thường, ai nghe cách gọi như vậy lại không nôn ra một cái. Cuối cùng, ở đầu dây bên kia, giọng nói của người đàn ông cũng nhẹ đi mấy phần:
"Ông gọi cô về nhà ăn bữa cơm.".
Lật Manh thật sự bất ngờ. Tính tình nam chủ này thật sự rất tốt, không trực tiếp cúp điện thoại, lại còn có thể nói chuyện bình thường. Người nam chính này, là một nam chủ tốt.
Vẻ mặt cô ngây ngô, cố gắng nặn ra giọng nói yếu ớt:
"Được, anh Vân."
Bên kia im lặng lần thứ hai, ngay khi Lật Manh cho rằng đối phương đã chán ghét muốn cúp máy, chợt nghe một tiếng nhàn nhạt truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Ừ"
Lật Manh: "?"
Nhưng cô chưa kịp phản ứng gì, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Lật Manh nhíu mày. Vừa nãy, nam chủ đáp lại cô? Cô gọi anh là anh Vân, anh ừ? Nghĩ như vậy, Lật Manh chạm vào cánh tay đang nổi da gà của mình, cảm thấy bản thân chắc chắn đã bị ảo giác thính giác.
Vừa cúp điện thoại, Tần Quy Vân lạnh lùng rũ mắt. Anh khẽ nghiêng mặt, đường nét hoàn hảo của nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo. Phía sau chợt truyền đến giọng nói của người đại diện:
"Tần thiếu, nhiếp ảnh gia đến rồi."
Chụp một bộ ảnh mặc âu phục làm trang bìa của tuần san niên kỉ quốc tế. Lông mi đẹp đẽ của Tần Quy Vân run run, bỏ điện thoại vào túi áo như chưa có chuyện gì xảy ra, tùy ý quay người đi ra ngoài.
Khi anh vừa ra đến cửa, vừa vặn được ánh sáng chiếu vào, người đại diện đi sau lưng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên dưới mái tóc rối màu đen lộ ra vành tai hơi đỏ. Hắn nghĩ mình hoa mắt, không suy nghĩ nhiều.
___
Be: Đỏ tai?...
Danh sách chương