Edit: LoBe

___

Lật Manh được quản gia dẫn tới một căn phòng cuối hành lang tầng hai. Quản gia ôm chăn, Lật Manh ôm gối đầu cùng poster đi theo ông. Cửa phòng mở ra, mọi thứ bên trong được bố trí theo gam màu xám, vừa lạnh nhạt vừa tao nhã.

Sàn gỗ bóng loáng, vừa bước vào đã thấy một giá đựng đồ cổ. Căn phòng theo phong cách lãnh đạm nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng đẹp. Trên giá sách có rất nhiều loại sách, chủ yếu là các loại sách kinh tế lớn nhỏ.

Lật Manh tùy ý liếc mắt một cái, liền không có hứng thú dời đi. Nếu là sách y học, nghiên cứu hóa học gì đó, Lật Manh có lẽ sẽ hứng thú.

Trước khi xuyên tới vị diện này, âm thanh hệ thống không ngừng nhắc nhở: Năng lực chế tạo thuốc của cô không phù hợp với vị diện này, không được phép tùy ý chế tạo các loại thuốc nguy hiểm, nếu không sẽ bị trừ rất nhiều tích phân.

Tất cả số liệu của Lật Manh đều là -100, âm thanh hệ thống còn nhớ thương tích phân, đây đúng là bọn địa chủ không có liêm sỉ chuyên đi bóc lột vô sản.

Quản gia đặt chăn mềm mại màu hồng lên trên đệm lớn màu xám, sau đó liền rời đi. Giường hơi thấp, nhưng nhìn rất mềm mại thoải mái.

Lật Manh để gối đầu vào đầu giường, lại để ý thấy trên giường còn một bộ chăn gối nữa. Là màu xám nhạt, không có bất luận họa tiết gì, hài hòa với phong cách bày trí của căn phòng, mà thứ không hài hòa chính là chăn gối hồng nhạt Lật Manh mang tới.

Ánh mắt Lật Manh rơi xuống cái chăn nghi hoặc: Đã có chăn, tại sao quản gia lại chuẩn bị thêm? Không quan tâm lắm, Lật Manh đặt poster lên bàn ngủ. Cô nhanh chóng lấy một lọ hồ dán 5 tệ từ trong balo ra, nhanh chóng phết một lớp vào mặt trái poster. Thiết lập nhân vật là một fan não tàn.

Không chỉ ao ước được kí tên, mà còn phải bảo quản thật tốt. Nhưng cái này cầm rất phiền, Lật Manh có một chủ ý vô cùng hoàn hảo: Dán poster trong nhà nam chủ. Như vậy vừa có thể thể hiện ra tâm tư ác độc của cô, cô muốn làm tu hú chiếm tổ, ở lại nơi này lâu dài, lại vừa có cơ hội ném cái poster chướng mắt này đi.

Quá hoàn mỹ.

Lật Manh tự gật đầu với bản thân, ca ngợi trí thông minh của mình. Tìm một chỗ trống trên tường, Lật Manh nhón chân dán lên đó.

Dán xong rồi...

Lật Manh lấy điện thoại, cô nhớ rõ mình còn có việc trên Weibo cần xử lý. Phải chụp ảnh poster đăng lên, bảo trì thiết lập fan não tàn.

Vừa mở Weibo đã nhìn thấy.

Tên tài khoản —— bảo bảo của tiểu Vân đoàn.

Lật Manh: "..."

Nga, bảo bảo là xưng hô của "Lật Manh" với Tần Quy Vân.

Xưng hô này, buồn nôn.

Tiểu Vân đoàn là fans của Tần Quy Vân tự xưng.

Ừm...... Càng buồn nôn hơn phải làm sao đây?

Lật Manh mặt than cố gắng chịu đựng da gà toàn thân đang thi nhau nổi lên, giơ điện thoại chụ ảnh tấm poster.

Sau đó kéo Weibo nguyên thân, tính học cách dùng từ của "Lật Manh", tránh cho người ta tìm ra sơ hở.

Kết quả ——

"Yêu anh như trân bảo, cuộc bầu chọn nhân khí thường niên, bảo bảo nhất định sẽ thắng! Cày phiếu cày phiếu."

Lật Manh: "..."

"Bảo bảo lão công nhà ta, em yêu anh như cá yêu nước như chim yêu rừng, nanh sáng hơn ngàn vạn ngôi sao ngoài kia, anh chính là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời em, anh là thần ánh sáng, là thần ngọt ngào..."

Lật Manh yên tĩnh cầm điện thoại, ném đi. Những lời này ghê tởm muốn chết, ai thèm viết? Những lời rắc rưởi như này mà cũng viết ra được.

Tác giả chưa kịp sửa tính cách nữ phụ ác độc đúng không?

Lật Manh nhẫn nhịn, nhặt điện thoại, khổ sở nhặt lên giống như điện thoại vừa rơi và bồn cầu.

Tùy ý gõ mấy chữ. "Được Tần Quy Vân ký tên, ha ha."

Câu này không hề có thành ý, cũng không giống thiết lập tính cách nguyên thân. Lật Manh nghĩ nghĩ, được rồi, tôi là người chuyên nghiệp. Chịu đựng cảm giác buồn nôn, Lật Manh xóa những chữ kia, thiếu nữ yên lặng cúi đầu sau đó chậm rãi gõ một câu.

"Được lão công ký tên, haha vui quá đi"

Sau đó thêm ảnh, đăng.

Lật Manh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác như vừa hoàn thành nhiệm vụ gỡ bom. Cô vừa muốn tránh ra, rời khỏi vị trí đối diện tấm poster, liền nghe được âm thanh lạch cách truyền tới từ cửa phòng tắm.

Lật Manh khó hiểu chớp mắt, có người? Lật Manh quay đầu nhìn lại, liền thấy nam nhân xinh đẹp, chân đi dép lê, tay cầm khăn lông lau tóc, chậm rãi đi ra từ phòng tắm. Tần Quy Vân không hề giật mình khi thấy Lật Manh ở đây, ánh mắt đạm mạc đảo qua người cô, rơi xuống tấm poster trên tường.

Poster dán xiêu vẹo, cùng căn phòng phong cách lạnh nhạt lịch sự tao nhã, không hợp chút nào.

Nhưng Tần Quy Vân chỉ nhẹ nhàng lướt qua, sau đó lại rũ mắt lau tóc. Tóc mái ẩm ướt rũ xuống, lông mi tinh xảo cong cong cụp xuống, đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm, đôi môi mỏng càng thêm đỏ.

Đẹp không góc chết, lại không hề có chút nữ tính nào, ngược lại ưu nhã xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Bởi vì ở nhà Tần Quy Vân chỉ mặc áo ngủ rộng màu trắng, lộ ra xương quai xanh dưới cổ. Vô cớ lại có thêm mấy phần gợi cảm.

Lật Manh không biểu tình đánh giá Tần Quy Vân một lúc. Quản gia đưa cô tới phòng Tần Quy Vân, chẳng lẽ là... mưu kế của ác độc gia gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện