Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ta đã nói là ta chưa từng thấy con quỷ mà các ngươi muốn tìm." Sơ Tranh lạnh như băng nói.
Sư huynh bím tóc dài: "Thật xin lỗi, là sư đệ của ta hơi xúc động."
Thực lực của nữ quỷ này, có chút nhìn không thấu, nên sư huynh bím tóc dài không muốn đắc tội với cô vào lúc này, tránh cho mọi chuyện phức tạp lên.
Mục đích hôm nay bọn họ tới đây, là bắt được con ác quỷ kia.
Thanh niên được sư huynh bím tóc dài đỡ dậy, hắn hình như có chút không phục, nhưng bị sư huynh bím tóc dài thấp giọng răn dạy, nên đành an phận xuống.
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, bay ra khỏi phòng.
Hạ Hàn: "..."
Tiểu mỹ nhân!
Sơ Tranh nháy mắt trở lại phòng.
Sư huynh bím tóc dài: "..."
Thanh niên: "..."
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này không có quan hệ gì với ta!!
Đừng nhìn ta!
Ngươi cho rằng ta muốn trở về sao?
Đều do cái tên phiền phức này gây ra!
Hạ Hàn vui mừng khấp khởi nhìn cô, nếu không phải sư huynh hắn đang đứng bên cạnh, đoán chừng sẽ trực tiếp nhào tới.
Sơ Tranh đành phải đứng yên sang bên cạnh, nhất định phải nghĩ biện pháp để giải trừ cái khế ước này.
Nếu không thì chỉ cần Hạ Hàn có một chút ý niệm trong đầu, cô liền phải xuất hiện trước mặt hắn.
Phiền chết.
...
Sơ Tranh dựa vào tường, hờ hững nhìn Hạ Hàn bị thanh niên đẩy vào giữa phòng.
Thanh niên cầm dao cắt đứt ngón tay Hạ Hàn, máu tươi nhỏ xuống trong nước.
Máu như nhiễm đỏ cả mặt nước, Hạ Hàn trầm mặc buông thõng mặt mày, hơi thở trên người có chút âm trầm, không còn chút sức sống nào như trước đó nữa.
Vị lão tổng kia núp trong góc khuất, vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn.
Nhiệt độ trong phòng dường như đang hạ xuống.
"Sư huynh..."
Sư huynh bím tóc dài dựng thẳng ngón tay lên, gian phòng lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Hai người cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Chợt, một nữ quỷ từ trên trần nhà thò đầu ra, thân thể cô ta đột nhiên lao xuống đất.
"Sư huynh!" Thanh niên hét lớn một tiếng.
Sư huynh bím tóc dài đẩy Hạ Hàn ra, ngăn cản nữ quỷ.
"A..." Cánh tay nữ quỷ bị đánh trúng, xì xì bốc khói, cô ta thét lên chói tai rồi lui về trần nhà.
"Phế vật." Thanh niên nhìn Hạ Hàn một cái, tràn đầy ghét bỏ nói.
"Bên trái!" Sư huynh bím tóc dài khẽ quát một tiếng, lông tơ trên người thanh niên đều dựng cả lên.
Móng vuốt sắc bén của nữ quỷ đánh úp về phía ngực thanh niên, thanh niên vốn muốn tránh đi, nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đạo khí thế âm lãnh, làm cả người hắn không thể động đậy được.
Phụt ——
Móng vuốt cắm vào đầu vai thanh niên, nếu không phải sư huynh bím tóc dài kịp thời ra tay, thì chỉ cần một chút nữa, có lẽ sẽ đâm vào tim, chết ngay tại chỗ.
"Sư đệ!" Thanh niên che miệng vết thương, thở dốc một trận.
"Tôi không sao, sư huynh cẩn thận một chút, chúng ta đã xem thường nữ quỷ này rồi."
Sư huynh bím tóc dài gật đầu, lại xông lên lần nữa, giao thủ với nữ quỷ.
Nữ quỷ giống bị Hạ Hàn hấp dẫn, điên cuồng hướng về phía Hạ Hàn bên kia.
Sư huynh bím tóc dài chỉ có một mình, nên chắc chắn sẽ có chỗ sơ sẩy.
Hạ Hàn nhìn nữ quỷ xông tới, theo bản năng tránh né, nhưng nữ quỷ này không giống với những con quỷ hắn từng gặp, hắn chưa chạy được hai bước đã bị bắt lại.
Nữ quỷ tham lam nhìn hắn.
Thơm quá!
Thơm quá...
"Đừng động vào hắn." Cánh tay trắng nõn chen vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nữ quỷ, đẩy cô ta về sau một cái, Hạ Hàn lập tức thoát khỏi tay nữ quỷ.
Nữ quỷ có chút không cam lòng liếc cô một cái, cười gằn nói: "Nếu để ta bắt được hắn lần nữa, thì ta sẽ không nể mặt ngươi nữa đâu."
Nữ quỷ quay người đối phó với sư huynh bím tóc dài.
Sơ Tranh kéo Hạ Hàn rời khỏi phòng.
"Tiểu mỹ nhân, cô lại cứu ta rồi."
Hạ Hàn không hề có chút sợ hãi được sống sót sau tai nạn nào, ngược lại còn hưng phấn không thôi nữa.
"Bọn họ bảo ngươi đi dẫn quỷ, thì ngươi liền đi?" Đầu óc bị quỷ ăn mất rồi à?
"Ta lớn lên ở Đào Không sơn, mặc dù bọn họ đối với ta không tốt đẹp gì, nhưng cũng cho ta một miếng cơm ăn." Hạ Hàn nhẹ giọng nói.
Nếu như hắn không nghe lời bọn họ...
Thì hắn có thể đi đâu đây?
Nếu lúc trước Đào Không sơn không chứa chấp hắn, có lẽ cha mẹ hắn sẽ trực tiếp ném hắn đi luôn?
Sơ Tranh: "..."
Vẫn nên làm hắn hắc hóa đi!
"Tiểu mỹ nhân, có phải cô tức giận không?" Hạ Hàn tiến tới trước mặt Sơ Tranh, tò mò hỏi: "Là vì ta sao?"
"Không có." Tại sao ta phải vì một cái thẻ người tốt mà tức giận.
Bên kia có người đi tới, Sơ Tranh kéo Hạ Hàn tránh vào góc tối.
Hạ Hàn dán lên thân thể Sơ Tranh, chỉ cảm thấy hàn khí vọt thẳng vào thân thể mình, xương cốt dường như cũng đông cứng lại.
Hắn thở ra một hơi, gằn từng chữ một: "Chờ ta góp đủ tiền, sẽ lập tức rời khỏi Đào Không sơn."
"Ngươi góp được bao nhiêu tiền rồi?"
"Ách..." Hạ Hàn ngẫm lại tiền tiết kiệm của mình, có chút quẫn bách nói: "Cái này..."
Đồ ăn và vật dụng ở Đào Không sơn đều đã có, cho dù các sư huynh mang theo hắn xuống núi, cơ bản hắn cũng không lấy được bao nhiêu tiền.
Hắn còn không có bản lĩnh bắt quỷ, cho nên muốn tích góp đủ tiền, quả thực còn khó hơn cả lên trời.
"Sớm muộn gì ngươi cũng chết trong tay bọn họ." Sơ Tranh không chút lưu tình đâm vào vết thương của hắn.
Hạ Hàn trầm mặc vài giây, thì thào hỏi: "Tiểu mỹ nhân, nếu ta chết rồi, có phải là có thể ở cùng cô không?"
"Không thể."
"Vì sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ngươi không có tiền."
Hạ Hàn không hiểu: "Làm quỷ cũng cần tiền sao?"
Sơ Tranh: "Không có tiền thì ngươi không thể lưu lại nhân gian, hoặc là đầu thai, hoặc là xuống địa ngục."
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn cảm thấy hàn khí đã rời khỏi thân thể mình, hắn ngước mắt nhìn lên, Sơ Tranh đã bay ra ngoài rồi.
"Tiểu mỹ nhân..." Hạ Hàn đuổi theo ra ngoài, bên ngoài nhiều người, hắn lập tức im miệng.
"Em trai nhỏ này nhìn rất lạ mắt nha, ai mang cậu đến đây?"
Một nữ nhân ăn mặc tinh xảo ngăn cản đường đi của hắn.
"Không mời mà tới." Hạ Hàn sinh tồn trên Đào Không sơn, đã sớm luyện thành một thân kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hắn cười nói: "Chị gái thật xinh đẹp."
"Miệng cũng thật là ngọt." Nữ nhân được người ta khen xinh đẹp, bị chọc cười mãi không ngừng.
"Vậy chị gái có thể nhường đường một chút được không, bạn gái em đang tức giận."
"Ồ, cậu có bạn gái rồi?" Nữ nhân nhíu mày.
"Có rồi." Thiếu niên lo lắng gật đầu: "Nếu biết em nói chuyện với chị gái xinh đẹp như vậy, cô ấy sẽ không vui."
Thiếu niên nhìn còn hơi nhỏ tuổi, nữ nhân cũng chỉ là trêu chọc hắn, không có ý gì khác.
Nghe vậy liền nhường đường: "Mau đi đi, các cô gái nhỏ cứ dỗ dành nhiều là tốt thôi."
Thiếu niên nhanh như chớp lách vào đám người.
Nữ nhân đứng tại chỗ, nhấp một ngụm rượu vang.
"Chị, cậu trai vừa rồi nói chuyện với chị là ai thế?"
"Không biết." Nữ nhân nói: "Sao thế?"
"Rất đẹp trai..."
"Thôi đi, người ta có bạn gái rồi."
"Ôi, bây giờ đến cậu trai nhỏ tuổi như vậy cũng đã có bạn gái rồi à."
"Còn không phải sao... Hiện tại cái tuổi này, chính là thời điểm thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương đấy." Nữ nhân cười nói.
"Vậy lúc nào chị mới chịu tìm bạn trai đây?"
Nữ nhân bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn chưa gặp được người phù hợp."
"Trong giới này thiếu gì người cho chị chọn, mà vẫn không thấy người phù hợp à? Em thấy là do mắt chị quá cao thì có."
Nữ nhân nhấp một ngụm rượu, kéo bạn mình đi về phía sàn nhảy.
...
Hạ Hàn đuổi kịp Sơ Tranh, phát hiện cô đang theo dõi một người đàn ông.
"Tiểu mỹ nhân, cô đang nhìn gì thế?" Hạ Hàn hạ giọng hỏi cô.
Sơ Tranh ngoái nhìn hắn: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"... Không thể đi theo cô sao?" Hạ Hàn chớp chớp mắt: "Ta thích ở cùng một chỗ với cô."
"Vậy ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?"
"Đúng vậy nha." Thiếu niên không chút nghĩ ngợi gật đầu, khuôn mặt nhỏ biểu lộ mười phần nghiêm túc.
"..."
Đồ lừa đảo.
Sơ Tranh không muốn để ý đến thằng nhóc lừa đảo này, bay đến sau lưng Mộ Dung Dật, Hạ Hàn không thể theo tới, nếu không thì rất quái dị, hắn chỉ có thể đứng trong đám người nhìn cô.
Không biết Sơ Tranh đã làm gì, mà người đàn ông kia lấy điện thoại ra nhìn một chút, sau đó giống như trông thấy quỷ, ngã ngồi trên mặt đất, tạo ra tiếng động rất lớn.
Những người bên cạnh đều bị dọa giật mình.
Có người muốn bước lên dìu hắn dậy, lại bị Mộ Dung Dật hất ra.
Thần sắc hắn cực kỳ hốt hoảng nhìn đám người, sau đó thất tha thất thểu chạy đi.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ta đã nói là ta chưa từng thấy con quỷ mà các ngươi muốn tìm." Sơ Tranh lạnh như băng nói.
Sư huynh bím tóc dài: "Thật xin lỗi, là sư đệ của ta hơi xúc động."
Thực lực của nữ quỷ này, có chút nhìn không thấu, nên sư huynh bím tóc dài không muốn đắc tội với cô vào lúc này, tránh cho mọi chuyện phức tạp lên.
Mục đích hôm nay bọn họ tới đây, là bắt được con ác quỷ kia.
Thanh niên được sư huynh bím tóc dài đỡ dậy, hắn hình như có chút không phục, nhưng bị sư huynh bím tóc dài thấp giọng răn dạy, nên đành an phận xuống.
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, bay ra khỏi phòng.
Hạ Hàn: "..."
Tiểu mỹ nhân!
Sơ Tranh nháy mắt trở lại phòng.
Sư huynh bím tóc dài: "..."
Thanh niên: "..."
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này không có quan hệ gì với ta!!
Đừng nhìn ta!
Ngươi cho rằng ta muốn trở về sao?
Đều do cái tên phiền phức này gây ra!
Hạ Hàn vui mừng khấp khởi nhìn cô, nếu không phải sư huynh hắn đang đứng bên cạnh, đoán chừng sẽ trực tiếp nhào tới.
Sơ Tranh đành phải đứng yên sang bên cạnh, nhất định phải nghĩ biện pháp để giải trừ cái khế ước này.
Nếu không thì chỉ cần Hạ Hàn có một chút ý niệm trong đầu, cô liền phải xuất hiện trước mặt hắn.
Phiền chết.
...
Sơ Tranh dựa vào tường, hờ hững nhìn Hạ Hàn bị thanh niên đẩy vào giữa phòng.
Thanh niên cầm dao cắt đứt ngón tay Hạ Hàn, máu tươi nhỏ xuống trong nước.
Máu như nhiễm đỏ cả mặt nước, Hạ Hàn trầm mặc buông thõng mặt mày, hơi thở trên người có chút âm trầm, không còn chút sức sống nào như trước đó nữa.
Vị lão tổng kia núp trong góc khuất, vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn.
Nhiệt độ trong phòng dường như đang hạ xuống.
"Sư huynh..."
Sư huynh bím tóc dài dựng thẳng ngón tay lên, gian phòng lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Hai người cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Chợt, một nữ quỷ từ trên trần nhà thò đầu ra, thân thể cô ta đột nhiên lao xuống đất.
"Sư huynh!" Thanh niên hét lớn một tiếng.
Sư huynh bím tóc dài đẩy Hạ Hàn ra, ngăn cản nữ quỷ.
"A..." Cánh tay nữ quỷ bị đánh trúng, xì xì bốc khói, cô ta thét lên chói tai rồi lui về trần nhà.
"Phế vật." Thanh niên nhìn Hạ Hàn một cái, tràn đầy ghét bỏ nói.
"Bên trái!" Sư huynh bím tóc dài khẽ quát một tiếng, lông tơ trên người thanh niên đều dựng cả lên.
Móng vuốt sắc bén của nữ quỷ đánh úp về phía ngực thanh niên, thanh niên vốn muốn tránh đi, nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đạo khí thế âm lãnh, làm cả người hắn không thể động đậy được.
Phụt ——
Móng vuốt cắm vào đầu vai thanh niên, nếu không phải sư huynh bím tóc dài kịp thời ra tay, thì chỉ cần một chút nữa, có lẽ sẽ đâm vào tim, chết ngay tại chỗ.
"Sư đệ!" Thanh niên che miệng vết thương, thở dốc một trận.
"Tôi không sao, sư huynh cẩn thận một chút, chúng ta đã xem thường nữ quỷ này rồi."
Sư huynh bím tóc dài gật đầu, lại xông lên lần nữa, giao thủ với nữ quỷ.
Nữ quỷ giống bị Hạ Hàn hấp dẫn, điên cuồng hướng về phía Hạ Hàn bên kia.
Sư huynh bím tóc dài chỉ có một mình, nên chắc chắn sẽ có chỗ sơ sẩy.
Hạ Hàn nhìn nữ quỷ xông tới, theo bản năng tránh né, nhưng nữ quỷ này không giống với những con quỷ hắn từng gặp, hắn chưa chạy được hai bước đã bị bắt lại.
Nữ quỷ tham lam nhìn hắn.
Thơm quá!
Thơm quá...
"Đừng động vào hắn." Cánh tay trắng nõn chen vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nữ quỷ, đẩy cô ta về sau một cái, Hạ Hàn lập tức thoát khỏi tay nữ quỷ.
Nữ quỷ có chút không cam lòng liếc cô một cái, cười gằn nói: "Nếu để ta bắt được hắn lần nữa, thì ta sẽ không nể mặt ngươi nữa đâu."
Nữ quỷ quay người đối phó với sư huynh bím tóc dài.
Sơ Tranh kéo Hạ Hàn rời khỏi phòng.
"Tiểu mỹ nhân, cô lại cứu ta rồi."
Hạ Hàn không hề có chút sợ hãi được sống sót sau tai nạn nào, ngược lại còn hưng phấn không thôi nữa.
"Bọn họ bảo ngươi đi dẫn quỷ, thì ngươi liền đi?" Đầu óc bị quỷ ăn mất rồi à?
"Ta lớn lên ở Đào Không sơn, mặc dù bọn họ đối với ta không tốt đẹp gì, nhưng cũng cho ta một miếng cơm ăn." Hạ Hàn nhẹ giọng nói.
Nếu như hắn không nghe lời bọn họ...
Thì hắn có thể đi đâu đây?
Nếu lúc trước Đào Không sơn không chứa chấp hắn, có lẽ cha mẹ hắn sẽ trực tiếp ném hắn đi luôn?
Sơ Tranh: "..."
Vẫn nên làm hắn hắc hóa đi!
"Tiểu mỹ nhân, có phải cô tức giận không?" Hạ Hàn tiến tới trước mặt Sơ Tranh, tò mò hỏi: "Là vì ta sao?"
"Không có." Tại sao ta phải vì một cái thẻ người tốt mà tức giận.
Bên kia có người đi tới, Sơ Tranh kéo Hạ Hàn tránh vào góc tối.
Hạ Hàn dán lên thân thể Sơ Tranh, chỉ cảm thấy hàn khí vọt thẳng vào thân thể mình, xương cốt dường như cũng đông cứng lại.
Hắn thở ra một hơi, gằn từng chữ một: "Chờ ta góp đủ tiền, sẽ lập tức rời khỏi Đào Không sơn."
"Ngươi góp được bao nhiêu tiền rồi?"
"Ách..." Hạ Hàn ngẫm lại tiền tiết kiệm của mình, có chút quẫn bách nói: "Cái này..."
Đồ ăn và vật dụng ở Đào Không sơn đều đã có, cho dù các sư huynh mang theo hắn xuống núi, cơ bản hắn cũng không lấy được bao nhiêu tiền.
Hắn còn không có bản lĩnh bắt quỷ, cho nên muốn tích góp đủ tiền, quả thực còn khó hơn cả lên trời.
"Sớm muộn gì ngươi cũng chết trong tay bọn họ." Sơ Tranh không chút lưu tình đâm vào vết thương của hắn.
Hạ Hàn trầm mặc vài giây, thì thào hỏi: "Tiểu mỹ nhân, nếu ta chết rồi, có phải là có thể ở cùng cô không?"
"Không thể."
"Vì sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ngươi không có tiền."
Hạ Hàn không hiểu: "Làm quỷ cũng cần tiền sao?"
Sơ Tranh: "Không có tiền thì ngươi không thể lưu lại nhân gian, hoặc là đầu thai, hoặc là xuống địa ngục."
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn cảm thấy hàn khí đã rời khỏi thân thể mình, hắn ngước mắt nhìn lên, Sơ Tranh đã bay ra ngoài rồi.
"Tiểu mỹ nhân..." Hạ Hàn đuổi theo ra ngoài, bên ngoài nhiều người, hắn lập tức im miệng.
"Em trai nhỏ này nhìn rất lạ mắt nha, ai mang cậu đến đây?"
Một nữ nhân ăn mặc tinh xảo ngăn cản đường đi của hắn.
"Không mời mà tới." Hạ Hàn sinh tồn trên Đào Không sơn, đã sớm luyện thành một thân kỹ năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hắn cười nói: "Chị gái thật xinh đẹp."
"Miệng cũng thật là ngọt." Nữ nhân được người ta khen xinh đẹp, bị chọc cười mãi không ngừng.
"Vậy chị gái có thể nhường đường một chút được không, bạn gái em đang tức giận."
"Ồ, cậu có bạn gái rồi?" Nữ nhân nhíu mày.
"Có rồi." Thiếu niên lo lắng gật đầu: "Nếu biết em nói chuyện với chị gái xinh đẹp như vậy, cô ấy sẽ không vui."
Thiếu niên nhìn còn hơi nhỏ tuổi, nữ nhân cũng chỉ là trêu chọc hắn, không có ý gì khác.
Nghe vậy liền nhường đường: "Mau đi đi, các cô gái nhỏ cứ dỗ dành nhiều là tốt thôi."
Thiếu niên nhanh như chớp lách vào đám người.
Nữ nhân đứng tại chỗ, nhấp một ngụm rượu vang.
"Chị, cậu trai vừa rồi nói chuyện với chị là ai thế?"
"Không biết." Nữ nhân nói: "Sao thế?"
"Rất đẹp trai..."
"Thôi đi, người ta có bạn gái rồi."
"Ôi, bây giờ đến cậu trai nhỏ tuổi như vậy cũng đã có bạn gái rồi à."
"Còn không phải sao... Hiện tại cái tuổi này, chính là thời điểm thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương đấy." Nữ nhân cười nói.
"Vậy lúc nào chị mới chịu tìm bạn trai đây?"
Nữ nhân bất đắc dĩ lắc đầu: "Vẫn chưa gặp được người phù hợp."
"Trong giới này thiếu gì người cho chị chọn, mà vẫn không thấy người phù hợp à? Em thấy là do mắt chị quá cao thì có."
Nữ nhân nhấp một ngụm rượu, kéo bạn mình đi về phía sàn nhảy.
...
Hạ Hàn đuổi kịp Sơ Tranh, phát hiện cô đang theo dõi một người đàn ông.
"Tiểu mỹ nhân, cô đang nhìn gì thế?" Hạ Hàn hạ giọng hỏi cô.
Sơ Tranh ngoái nhìn hắn: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"... Không thể đi theo cô sao?" Hạ Hàn chớp chớp mắt: "Ta thích ở cùng một chỗ với cô."
"Vậy ngươi cảm thấy ta là người tốt sao?"
"Đúng vậy nha." Thiếu niên không chút nghĩ ngợi gật đầu, khuôn mặt nhỏ biểu lộ mười phần nghiêm túc.
"..."
Đồ lừa đảo.
Sơ Tranh không muốn để ý đến thằng nhóc lừa đảo này, bay đến sau lưng Mộ Dung Dật, Hạ Hàn không thể theo tới, nếu không thì rất quái dị, hắn chỉ có thể đứng trong đám người nhìn cô.
Không biết Sơ Tranh đã làm gì, mà người đàn ông kia lấy điện thoại ra nhìn một chút, sau đó giống như trông thấy quỷ, ngã ngồi trên mặt đất, tạo ra tiếng động rất lớn.
Những người bên cạnh đều bị dọa giật mình.
Có người muốn bước lên dìu hắn dậy, lại bị Mộ Dung Dật hất ra.
Thần sắc hắn cực kỳ hốt hoảng nhìn đám người, sau đó thất tha thất thểu chạy đi.
Danh sách chương