Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Biệt thự của Sơ Tranh.

Dũng ca và ba người Bảo ca ngồi trước cửa một căn phòng đánh bài uống rượu, Lục Nhiên đứng ở trong phòng, không rõ thần sắc nhìn bọn họ.

"Lục Nhiên tiểu huynh đệ à, cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy nữa, cậu xem bên ngoài biệt thự đều là anh em của tôi, cậu có thể chạy đi đâu được chứ?" Dũng ca hút thuốc, vừa đánh bài vừa khuyên Lục Nhiên.

Hạ Thành vẻ mặt ghen tị: "Cô Sơ Tranh đối xử với cậu tốt như thế, nếu tôi là cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô Sơ Tranh ngay."

Lục Nhiên tức giận đến muốn thổ huyết: "Tôi là một người đàn ông, cô ta nhốt tôi ở đây mà còn chưa được tính là chuyện gì à?"

Mấy người thích thì mấy người tới đi!

Vì sao không thả cho tôi đi chứ!

Cô ta cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả!

Bảo ca vò đầu: "Vậy cũng có sao đâu, có được tất có mất, cô Sơ Tranh đối xử với cậu không tốt à?"

Lục Nhiên: "..."

Tốt thì tốt.

Nhưng đây không phải lý do cô giam giữ hắn!

Lục Nhiên hít sâu, tỉnh táo hỏi: "Lúc nào cô ta về?"

Dũng ca hút một hơi thuốc, đang định trả lời, thì nghe thấy tiếng bước chân ở chỗ cầu thang.

"Về rồi." Dũng ca đánh xong hai lá bài cuối cùng.

Lục Nhiên hơi híp mắt, nhìn mấy người trước cửa thu dọn rồi đứng lên.

Sơ Tranh thanh toán tinh hạch cho bọn họ trước.

Dũng ca cười một tiếng: "Sau này nếu có chuyện tốt như thế nữa thì cứ gọi tôi."

"Ừ."

Bảo ca thay mặt hai người kia nói: "Cô Sơ Tranh, chúng tôi muốn..."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tạm thời không thiếu tài xế."

"..."

Bằng vào những tình cảm lúc trước, mà cô chỉ xem bọn họ như tài xế thôi à? Hiển nhiên đáp án đúng là như thế.

Ba người Bảo ca hơi bị đả kích, nên thất vọng rời khỏi biệt thự.

Lục Nhiên bước ra khỏi căn phòng, dựa vào khung cửa: "Sao cô không giữ bọn họ lại?"

"Phiền phức."

Lục Nhiên lập tức nói: "Vậy tôi cũng rất phiền phức, cô thả tôi đi đi."

"Không được."

Lục Nhiên: "..."

Cho nên ở trong lòng cô, kỳ thật hắn cũng rất phiền phức sao?

Chỉ là bởi vì một nguyên nhân nào đó, nên không thể để hắn rời đi được.

Mà cái nguyên nhân nào đó này...

Lục Nhiên nghiêng người về phía trước: "Có phải chỉ cần tôi cảm thấy cô là một người tốt, thì cô sẽ để tôi đi không?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, không trả lời vấn đề này, ngược lại còn đến gần hắn, hôn lên môi hắn một cái.

Lục Nhiên cứng đờ cả người, đôi mắt dường như cũng quên cả chuyển động.

"Tiểu thư."

Thanh âm của Mộ Kiệt từ dưới lầu truyền đến.

Sơ Tranh yên lặng rũ cánh tay chuẩn bị ôm Lục Nhiên xuống, thuận thế kéo tay hắn.

Lục Nhiên hơi dùng sức, kéo người về phía sau một chút, hai người ngã vào phòng.

Lục Nhiên dựa vào tường, Sơ Tranh dựa vào lồng ngực hắn.

Hắn ôm eo cô, ngặn chặn người cô lại, cánh tay khác vòng qua sau lưng cô.

Thanh âm của Lục Nhiên hơi trầm thấp: "Cô liên tiếp hôn tôi, đã nhận được sự đồng ý của tôi chưa?"

Sơ Tranh thần sắc tự nhiên: "Cần sao?"

"Cần, tôi là một cá thể, không phải vật sở hữu của cô, nếu tôi không đồng ý, thì cô không thể tùy tiện hôn tôi."

Bàn tay Sơ Tranh đỡ vai hắn, hơi hơi đè ép hắn, cô nghiêng người qua, cả người lọt vào tầm mắt Lục Nhiên.

Giọng nói mát lạnh của nữ sinh vang lên bên tai: "Tôi có thể hôn anh không?"

Nữ sinh nằm trong ngực hắn, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, lọn tóc cô lướt qua cánh tay, nhột nhột, ngứa ngứa.

Con ngươi đen nhánh của cô lẳng lặng nhìn hắn, biểu cảm trên mặt cực kỳ nghiêm túc.

Giống như đang nói một chuyện gì đó vô cùng đứng đắn lắm.

Trong nháy mắt ấy, Lục Nhiên có cảm giác như cả người đều nổ tung, huyết dịch toàn thân sôi trào.

Không biết thần xui quỷ khiến kiểu gì mà hắn lại nhẹ gật đầu.

Sơ Tranh nhận được sự cho phép, thì lập tức hôn tới, lúc này Lục Nhiên mới lấy lại tinh thần.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn ngoại trừ có thể để mặc cho trái tim mình đập rộn ràng lên, thì không làm được gì nữa cả.

Nụ hôn triền miên này làm Lục Nhiên có chút không chống đỡ được.

Hơi thở lạnh băng từ trên người cô truyền đến, bị thân thể nóng rực của hắn thiêu đốt, rồi hóa thành ngọn lửa nóng bỏng.

Lục Nhiên hoàn toàn đã quên mất mình muốn làm gì, để mặc cho Sơ Tranh ôm lấy hắn mà hôn.

"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Lục Nhiên bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, hơi hơi giãy dụa, thì bị Sơ Tranh ngăn lại, trực tiếp đè hai tay hắn lên tường luôn.

"Tiểu thư?" Âm thanh của Mộ Kiệt càng ngày càng gần.

Lục Nhiên hơi mở to mắt, đến thở mạnh hắn cũng không dám, cửa phòng không đóng, người bên ngoài chỉ cần tiến vào là có thể nhìn thấy hoàn cảnh lúc này.

Nhưng tiếng bước chân kia dừng lại ở bên ngoài, chỉ kêu một tiếng: "Tiểu thư?"

Sơ Tranh hơi hơi buông Lục Nhiên ra, mổ trên cánh môi hắn thêm hai cái nữa, cô thấp giọng hỏi: "Lần sau có thể hôn anh nữa không?"

Lục Nhiên: "???"

"Cô buông tôi ra trước đi." Lục Nhiên sợ có người vào.

"Anh đồng ý đi rồi tôi sẽ buông anh ra." Sơ Tranh nói.

Lục Nhiên: "..."

Người bên ngoài dường như có động tác.

"Có thể, có thể." Lục Nhiên vội vàng nói.

Nếu bị người ta nhìn thấy hắn bị một nữ sinh cưỡng hôn, thì hắn còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ?

Rõ ràng lúc trước hắn ôm cô cơ mà!

Sao bây giờ lại biến thành hắn bị giam cầm trên tường rồi?

Sao sức lực của cô lớn vậy chứ!

"Ra ngay đây." Sơ Tranh cất giọng nói với người bên ngoài.

Tiếng bước chân kia lại vang lên: "Không có việc gì đâu tiểu thư, ngài cứ từ từ cũng được."

Sơ Tranh lùi lại một chút, tầm mắt cô chợt hướng xuống phía dưới.

Lục Nhiên bỗng nhiên giơ tay che lại, nghiêng người sang bên khác, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy quẫn bách: "Cô nhìn cái gì?"

"Anh có muốn không..."

"Không muốn."

"Tốt." Sơ Tranh rời khỏi phòng, đứng ngoài cửa nói chuyện với người kia.

Lục Nhiên ảo não tát mình một cái.

Sơ Tranh quay đầu.

Lục Nhiên đang giơ tay, đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, hắn trấn định nói: "Có con muỗi."

Sơ Tranh: "Thời tiết như bây giờ, không có muỗi."

Lục Nhiên: "... Biến dị!"

Sơ Tranh: "..." Được rồi, thẻ người tốt nói có thì cứ xem như là có đi.

【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô đã quên rồi sao? Cô cũng từng nói thế đấy!!

Nghi vấn của Mộ Kiệt rất nhiều, ví như vì sao Sơ Tranh biết rõ chuyện này, và vì sao không tìm bọn họ.

Lý do Sơ Tranh không đi tìm bọn họ rất đơn giản, vì cô ngại phiền phức.

Nhưng Ninh Ưu năm lần bảy lượt tìm cô gây phiền toái, nên cô cảm thấy cần phải đến lấy lại thân phận của mình.

Vì như thế sẽ tiết kiệm được không ít phiền phức.

Sơ Tranh không có ý định đến biệt thự sát vách cùng Mộ Kiệt, nên cô tiễn người đi, Lục Nhiên đi theo Sơ Tranh ra khỏi phòng.

"Anh dám chạy..."

Lục Nhiên lui lại một bước: "Tôi không có."

"Ừ, anh đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, thì tôi sẽ không làm gì anh."

"... Tôi không chạy." Lúc này hắn rất rối rắm, nếu sớm biết có chuyện như lúc trước xảy ra, thì hắn sẽ không chạy.

Sơ Tranh giơ tay muốn sờ đầu hắn, nhưng nhớ tới tóc hắn không mềm, nên đành phải vỗ vỗ vai hắn: "Ngoan."

Khóe miệng Lục Nhiên co giật.

"Có đói bụng không?"

"Có." Ăn no rồi mới có sức lực để suy nghĩ vấn đề.

Sơ Tranh mang Lục Nhiên đi ăn cơm, những món ăn tốt nhất của nhà hàng đều mang lên cho hắn.

Người trong nhà hàng đều trợn mắt há mồm, có lẽ chưa từng gặp được vị thổ hào nào hào phóng như thế.

Nhưng mà sau khi nghe nói đó là ai, thì đám người liền bình tĩnh lại.

Người ta là người đã quyên góp cho căn cứ nhiều vật tư như vậy, hơn nữa tinh hạch còn ném như ném đá.

Đây mới thật sự là lão đại này.

"Sao cô ấy cưng chiều nam sinh kia thế? Dung mạo ra sao nhỉ, có nhìn được không?"

"Không biết, tôi không nhìn thấy, hắn đội mũ, nhưng chỉ mới nhìn bóng lưng là đã thấy đẹp trai rồi."

"Thời tiết nóng thế này còn đổi mũ làm gì nhỉ?"

"Đến cả mũ cũng đáng yêu nữa."

"Thật muốn xem dáng dấp của hắn ra sao quá, tôi cũng muốn xem tôi có đủ tư cách để lọt vào tầm mắt lão đại không, biết đâu có thể trở thành người thân cận* bên cạnh lão đại thì sao."

(*Nguyên gốc: 入幕之宾 / Nhập Mạc Chi Tân: những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật)

"Tỉnh lại đi, chỉ bằng anh, lão đại có thể coi trọng anh à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện