Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

#Không re-up dưới mọi hình thức.

••••••••••➻❥

"Chỗ này có quần áo mới này, mau xem, mau xem, cái này thật đẹp."

"Cái này cũng đẹp quá đi..."

"Chỗ này thật tốt."

Mấy nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi trên đường, liên tục bày tỏ vẻ hâm mộ với căn cứ.

"Lục Nhiên..."

Trong đám người, một nữ sinh nhỏ giọng kêu ra tiếng.

Đám nam nữ trẻ tuổi kia lập tức an tĩnh lại, nhìn theo phương hướng của nữ sinh.

Thiếu niên đứng dựa vào cửa xe, hắn cúi thấp đầu, trên đầu đội một chiếc mũ màu trắng gạo.

Chiếc mũ cực kỳ đáng yêu, làm ấn tượng đầu tiên mà thiếu niên mang đến cho người ta cũng có thêm mấy phần đáng yêu.

Áo sơ mi trắng tùy ý nhét một góc vào trong quần, quần tây giản dị, giày thể thao màu trắng, như tự mang theo ánh sáng nhu hòa, chẳng khác nào một mỹ thiếu niên bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Cánh tay trắng nõn thon dài đặt trên kính chiếu hậu, toàn thân thiếu niên đều lộ ra vẻ tinh xảo.

Mặc dù người trong căn cứ đều ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng nếu so sánh với thiếu niên này thì vẫn khác biệt một trời một vực.

Hắn mới thật sự là sạch sẽ sáng ngời.

Làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lục Nhiên hiển nhiên cũng phát giác được đám người bên này, hắn ngước mắt nhìn về phía bên này.

Lại lần nữa gặp phải đám người lúc trước đuổi mình đi, tâm trạng Lục Nhiên vẫn thập phần bình thản.

Giống như gặp phải đám người râu ria không quan trọng.

Thậm chí hắn còn lộ ra một chút ý cười.

"Lục Nhiên." Nữ sinh từ trong đám người chạy tới: "Cậu không sao thì quá tốt rồi, tôi..."

Nữ sinh khí thế cường đại ngăn cản giữa Lục Nhiên và cô ta, lãnh ý tự dưng lan tràn tới, làm nữ sinh không tự chủ được im bặt lại.

Lục Nhiên tự nhiên vòng tay qua hông Sơ Tranh, hơi xoay người, đặt cằm lên bả vai cô.

"Xong chưa?"

"Rồi." Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua nữ sinh đối diện: "Anh quen?"

"Bạn học trước kia."

"Muốn nói chuyện không?"

"Không được." Thiếu niên lắc đầu, âm cuối rất thân mật: "Không quen đâu."

Hai chữ không quen làm nữ sinh cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cô ta dần dần tái nhợt.

Thần sắc của những người còn lại cũng lộ vẻ không ngờ tới, lại không ai dám nói chuyện.

Lúc đầu là chính bọn họ đuổi hắn đi.

Bây giờ người ta sống tốt hơn bọn họ nhiều.

Chênh lệch như vậy cũng đủ để vả mặt bọn họ rồi.

"Vậy đi thôi." Sơ Tranh mở cửa xe.

Lục Nhiên buông Sơ Tranh ra, ngồi lên xe, cửa sổ xe dần dần hạ xuống, thiếu niên từ trong cửa xe thò đầu ra.

Đầu ngón tay trắng nõn đặt trên vành mũ, lộ ra một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

"Cảm ơn các cậu vì đã đuổi tôi đi."

Lục Nhiên thật sự cảm ơn bọn họ.

Nhưng lại làm cả người nữ sinh đều lung lay, hai chân như nhũn ra.

"Lục Nhiên có thể trả thù chúng ta không?"

Rất lâu sau, có người thì thào nói.

"Lúc ấy chúng ta... Cũng không có cách nào khác mà! Ai bảo hắn bị cắn!" Nam sinh nào đó cứng cổ nói.

"Nhưng quả thật lúc đó chúng ta đuổi hắn ra ngoài, bây giờ hắn không chết, nói không chừng còn thức tỉnh dị năng."

"Nếu như hắn thật sự trả thù chúng ta thì phải làm sao đây?"

"Tôi thấy địa vị của hắn ở đây hình như không thấp đâu."

Vừa rồi có rất nhiều người dò xét hắn, nhưng lại e ngại không dám bước lên.

Hơn nữa lúc xe rời đi, thì tất cả mọi người đều nhường đường.

"Hay là...chúng ta rời khỏi chỗ này đi."

...

Sơ Tranh lái xe về chỗ ở, Lục Nhiên đột nhiên lên tiếng: "Thật ra vào lúc tôi bị đuổi đi, tôi rất hận bọn họ."

"Vậy tôi đi xử lý bọn chúng."

Lục Nhiên lắc đầu: "Không cần thiết."

Hắn nhìn về phía hư không, chậm rãi lên tiếng: "Mẹ tôi qua đời từ lúc tôi còn rất nhỏ, tôi sống cùng cha."

"Cha đối với tôi không tốt, ông ta thường xuyên uống rượu, mỗi lần uống say đều đánh tôi."

"Tôi không thể khóc, bởi vì chỉ cần tôi vừa khóc, thì ông ta sẽ càng dùng sức đánh tôi nhiều hơn. Tôi trải qua cuộc sống như thế rất nhiều năm, có nhiều lần tôi cho rằng mình sẽ bị đánh chết."

"Nhưng rất may mắn, tôi chưa chết. Nhưng ông ta lại dính vào cờ bạc..."

"Lúc học tiểu học tôi đã bắt đầu đi làm công, lúc ấy còn quá nhỏ, rất nhiều cửa hàng không cần tôi."

"Học phí của tôi, tiền sinh hoạt, đều phải làm rất nhiều việc mới tích góp được."

"Nhưng ông ta căn bản không quan tâm đến những thứ này, đánh bạc thua thì đánh tôi, uống rượu say cũng đánh tôi..."

"Vay nặng lãi không trả nổi nên phải thế chấp căn nhà, cuối cùng phải lưu lạc đầu đường xó chợ, ông ta lại nói là lỗi của tôi."

Thiếu niên dừng lại, ánh mắt hơi u ám, hắn cắn chặt môi dưới, hít sâu một hơi, rồi nói tiếp.

"Có một lần ông ta uống rất nhiều rượu, tôi đã chịu đủ cuộc sống như vậy, cho nên, tôi rót cho ông ta thật nhiều rượu... Cuối cùng ông ta chết."

"Bình thường ông ta vẫn vậy, nên không ai nghi ngờ tôi, bọn họ đưa tôi đến viện mồ côi."

"Viện mồ côi cũng không tốt, chỗ đó ngập tràn băng lãnh, bọn nhỏ kéo bè kéo cánh, lục đục với nhau. Khi tâm trạng của nhân viên xã hội không tốt, thì thái độ đối với những đứa bé cũng càng ác liệt."

Sơ Tranh kéo hắn vào ngực: "Không sao, sau này có em."

Thiếu niên vươn tay, ôm chặt lấy cô, chôn mặt vào trong tóc cô: "Em đối với anh thật tốt."

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng cảm thụ được cái gì gọi là ấm áp.

Mỗi người đối tốt với mình, đều vì mục đích riêng.

Hắn có thể nhìn thấy sắc mặt dưới lớp mặt nạ của bọn chúng.

Vừa xấu xí lại vừa buồn nôn.

Sơ Tranh vỗ vỗ lưng thiếu niên: "Ừ."

Thẻ người tốt thật đáng thương.

Cái này có thể viết thành một bộ truyền kỳ về cô bé lọ lem rồi đấy.

Từ từ... Đã biết cô tốt với hắn, mà vẫn không cảm thấy cô là người tốt à? Đồ lừa đảo.

"Em sẽ luôn đối tốt với anh như vậy nhé." Thanh âm của thiếu niên rầu rĩ: "Nếu không anh sẽ tức giận."

Luôn luôn...

"Được."

"Chúng ta hứa rồi đấy." Thiếu niên lẩm bẩm: "Nếu em làm trái lời hứa sẽ bị trừng phạt."

"Trừng phạt gì"

Thiếu niên ôm chặt cô: "Em sẽ không muốn biết đâu."

Sơ Tranh cưỡng chế kéo hắn ra, cả người Lục Nhiên có chút kì lạ, toàn thân đều lộ ra vẻ kiềm chế.

Sơ Tranh nắm lấy cằm hắn hôn qua, hô hấp của thiếu niên hơi chậm lại, hơi thở ngột ngạt dần dần rút lui.

Lúc Sơ Tranh hôn luôn luôn mang theo một chút ngang ngược và không cho phép kháng cự.

Giống y như con người của cô vậy.

Không thèm nói đạo lý, ngang ngược cố chấp.

Nhưng mà...

Hắn lại thích cô như thế.

...

Ánh nắng ban mai nhè nhẹ.

Tia nắng lọt qua khung cửa sổ, soi sáng những hạt bụi nhỏ bé bay múa trong không khí.

Thiếu niên ngồi trên chiếc giường hỗn độn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.

Chỉ trong giây lát, thiếu niên chợt trừng mắt nhìn, hàng mi dài buông xuống, nhìn về phía bên cạnh.

Sơ Tranh nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh trải dưới cơ thể, lộ ra đầu vai trắng nõn và cần cổ thon dài.

Hầu kết của thiếu niên hơi nhấp nhô.

Hắn vươn tay, đụng phải cánh tay Sơ Tranh, da thịt tinh tế nhẵn nhụi, làm nhóm lên ngọn lửa mà hắn mơ hồ có chút ấn tượng.

Sơ Tranh đang ngủ say, khi phát giác được khác thường thì Lục Nhiên đã tiến vào được.

Dị vật và cảm giác khô khốc mang đến chút đau đớn, bị đánh thức nên Sơ Tranh có chút hung dữ: "Làm gì thế?"

Mới sáng sớm có để yên cho người ta ngủ không!

Tối hôm qua còn chưa cho vật nhỏ nhà anh ăn no à!

Nụ hôn của Lục Nhiên rơi xuống: "Anh quên mất cảm giác lúc trước rồi, nên lại lần nữa có được không?"

Nói thì nói như thế, nhưng hắn căn bản không phải đang trưng cầu ý kiến.

Sơ Tranh vừa tỉnh ngủ, xương cốt toàn thân đều mềm mại, nên không muốn động đậy.

Bởi vậy, Lục Nhiên rất may mắn được hưởng thụ đãi ngộ ở trên một lần.

Nhưng chờ Sơ Tranh trở lại bình thường, thì cái đãi ngộ này liền bị tước đoạt.

Là một nữ nhân thì sao có thể nằm dưới chứ?!

Không thể!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện