Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thích khách chắc chắn chưa bắt được, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nên khắp nơi trong hành cung đều có cấm vệ quân tuần tra.
Hoàng đế cả ngày đứng giữa ranh giới của sự tàn bạo.
Nếu như không phải lễ cầu phúc sắp đến, các vị đại thần khuyên can không nên thấy máu, thì có lẽ trong hành cung đã chết một đám người.
Ngược lại, Trình Tiêu an tĩnh dưỡng thương, không tiếp tục ầm ĩ nữa.
Sơ Tranh có chút hiếu kì về những thích khách kia.
Nhưng đương nhiên chỉ có thể hiếu kỳ dưới đáy lòng, không thể đi bát quái.
Vương bát đản không chút khách khí, liên tiếp đập nhiệm vụ phá sản cho Sơ Tranh.
Thế là ngoài hành cung, cả ngày đều có thể nhìn thấy người bên ngoài đưa kỳ trân dị bảo đến, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, thì đưa vào hành cung.
Sơ Tranh đem cuộc sống kham khổ ở hành cung, trôi qua một cách xa hoa lãng phí lại hủ bại
Làm đám người nhìn thấy hết sức bất mãn.
Nhưng mà gần đây Hoàng đế đang đau đầu vì chuyện của thích khách, căn bản không có thời gian đi quản những việc này, nên hành vi Sơ Tranh không ai có thể ngăn lại.
Người ta tiêu tiền của mình.
Bọn họ có thể nói gì được? Nhưng phía dưới lén lút nghị luận thì khẳng định không thể thiếu.
"Vị kia của Thành vương phủ cũng quá hoang đường đi?"
"Thành vương phủ đều để nàng phá sạch, sao Thành vương phi mặc kệ không quản nhỉ? Thành vương phi không phải mẹ ruột của nàng, sao cũng để nàng tùy ý làm ẩu như thế được?" Có người nghi hoặc.
"Bệ hạ ở đây, mà nàng cũng dám càn rỡ như vậy, nếu chọc giận bệ hạ thì nàng coi như xong đời." Có người cười trên nỗi đau của người khác.
"Lời này cũng không thể nói như vậy, hiện tại Thành vương phủ không phải còn có một vị bên cạnh bệ hạ sao?"
"A, những ngày này bệ hạ đang nổi nóng, nghe nói vị kia bị bệnh, bệ hạ cũng không đến xem."
"Nhắc tới cũng lạ, sao vừa đến hành cung liền bị bệnh chứ?"
"Lễ cầu phúc sắp đến, nếu vị kia còn không tốt lên, thì đây cũng là điềm không may a..."
Chuyện Trình Tiêu bị đâm bị thương, Hoàng đế ra lệnh, không được phép truyền ra bên ngoài.
Bởi vậy chỉ nói với bên ngoài là Trình Tiêu sinh bệnh.
...
"Lục hoàng huynh."
Sơ Tranh vừa nghe xong chuyện bát quái, quay người đi được một đoạn, thì nghe thấy một giọng nói đang trong thời kỳ vỡ giọng, hơi khó nghe.
"Ta đã chuẩn bị cho ngươi không ít đồ tốt đấy, ngươi xem, những thứ này là ta bảo người đi bắt về, thú vị hơn trong cung nhiều."
Sơ Tranh đẩy cành trúc ra, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thiếu niên huyền y và Vinh vương đứng trên cầu chỗ hồ hoa sen, Vinh vương vênh vang đắc ý ngửa đầu, biểu lộ rõ ràng hình tượng con cháu hoàng gia ăn chơi trác táng.
Vinh vương không đến cùng mọi người, mà hôm qua mới tới hành cung.
Chuyện trước vừa dàn xếp xong thì đã lập tức chạy đến gây sự với Yến Quy.
Sơ Tranh không biết nên nói y yêu Yến Quy đến thâm trầm, hay là nên nói đầu óc y có bệnh nữa.
Sơ Tranh nhìn Vinh vương sai tùy tùng bưng chậu gỗ tới.
Sơ Tranh không nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng nhìn thần sắc của Vinh vương, thì chắc chắn đó không phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng không phải là vật trí mạng.
"Lục hoàng huynh." Vinh vương vỗ vỗ bả vai Yến Quy, cười đến ác liệt.
Không biết hai người nói cái gì, mà thiếu niên bị Vinh vương đẩy lùi lại, đứng sát mép cầu nhỏ.
Cơ thể hắn hơi ngửa ra sau, sau đó cả người rơi thẳng xuống nước.
Sơ Tranh: "!!!!"
Cái này mẹ nó không phải là lúc Vinh vương đẩy thẻ người tốt xuống nước, hại hắn suýt mất nửa cái mạng đây sao?
Hù chết ta.
Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy.
Đi nhanh lên.
Sơ Tranh quay người muốn đi.
【 Tiểu tỷ tỷ!!! 】 Tiếng gầm gừ của Vương Giả lởn vởn trong đầu.
Sơ Tranh: "..."
A đúng rồi!
Thẻ người tốt không thể treo.
Không thể treo...
Phiền quá đi!
Bên kia, Yến Quy giãy dụa trong nước mấy cái, rồi chậm chạp chìm xuống nước.
Sơ Tranh nhanh chóng xông lên.
Vinh vương còn chưa thấy rõ là ai, thì cả người đã bị đạp bay ra ngoài, rơi xuống nước.
"Vinh vương điện hạ!"
"Vinh vương!!"
Ùm ùm ——
Vài âm thanh có người nhảy xuống nước đồng thời vang lên.
Vinh vương đã giữ vững thân thể, đang chuẩn bị nổi lên, thì mắt cá chân chợt mát lạnh, cả người đều bị kéo xuống đáy nước.
Dưới đáy nước, Sơ Tranh đón được Yến Quy, mang theo hắn bơi lên bờ từ một hướng khác.
Sơ Tranh kéo người vào bên trong, dò xét hơi thở và mạch đập của hắn.
Giống như... Không còn thở nữa?
Xong rồi xong rồi.
Thẻ người tốt treo rồi!!
Làm sao bây giờ? Chôn sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, cứu hắn a! 】 Vương Giả phát điên, chôn cái gì mà chôn! Vẫn còn cứu được mà!
Sơ Tranh: "..."
Làm sao cứu?
【...】 Tiểu tỷ tỷ là không muốn cứu, hay là không biết cứu đây? Vương Giả nghiêng về cái sau hơn một tí, vì thế nó cấp tốc phổ cập kiến thức về việc cứu người chết đuối cho Sơ Tranh.
【 Cứu nhanh lên! Nếu không thì kéo ngược lại! 】
Sơ Tranh: "..."
Kéo ngược lại kéo ngược lại kéo ngược lại...
Sơ Tranh tỉnh táo ấn ấn ngực Yến Quy, nhấn đến mấy lần, rồi nắm lấy mũi hắn, chần chờ vài giây mới hôn xuống.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Cuối cùng Yến Quy cũng có phản ứng.
"Khụ khụ..."
Yến Quy ho khan, muốn ho nước ra, nhưng chưa kịp phun ra, thì lại bị Sơ Tranh che miệng.
Yến Quy hơi trừng lớn mắt, ngụm nước kia bị sặc về, làm sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.
Vừa sống lại, suýt chút nữa lại bị làm sặc chết.
Cũng may Sơ Tranh buông hắn ra kịp thời, để hắn phun ngụm nước kia ra.
"Khụ..."
Yến Quy muốn ho khan, nhưng lại bị Sơ Tranh che miệng.
"..." Cô muốn giết chết hắn sao?
Vinh vương bên hồ nước kia cũng đã được người ta vớt lên, Vinh Vương rớt xuống nước, hoàn cảnh xung quanh lại hỗn loạn, nên không ai chú ý tới Yến Quy mất tích.
Chờ đám người kia mang Vinh Vương rời đi, thì Sơ Tranh mới buông hắn ra.
"Khụ khụ..." Yến Quy nhịn không được ho khan.
Sơ Tranh vỗ nhẹ phía sau lưng hắn.
"Ngươi phải học bơi đi."
"..."
Thiếu niên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt nhìn Sơ Tranh, một lát sau hắn rũ hàng mi ướt sũng xuống, dựa vào bả vai cô, thở ra nhiều mà hít vào không bao nhiêu.
"Ngươi tuyệt đối đừng chết." Ngươi chết thì ta sẽ gặp phiền phức!!
Đáy lòng Yến Quy có chút quái dị.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ ta chết?"
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi không thể chết."
Yến Quy: "Vì sao?"
Sơ Tranh: "Ngươi vẫn chưa cảm thấy ta là một người tốt."
Yến Quy: "???"
Người tốt?
"Ngươi... ngươi đối với ta tốt như vậy, chính là vì để ta cảm thấy ngươi là một người tốt?" Thanh âm của Yến Quy vốn mềm mại, lúc này rơi xuống nước, thì càng lộ ra vẻ mềm mại hơn.
Nhưng cũng không phải loại nũng nịu của nữ hài tử, không nói ra được cảm giác cụ thể, nhưng nó rất dễ nghe, làm lòng người như nhũn ra.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.
Trong khoảnh khắc kia, Yến Quy chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, có thứ gì đó trầm xuống đáy lòng.
"Như thế à." Yến Quy gục đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Sơ Tranh: "..."
Cho nên ta có phải là một người tốt không!
...
Sơ Tranh đưa Yến Quy về tẩm điện, trong quá trình đó Yến Quy không nói câu nào, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên.
Tiểu Quý Tử thấy Sơ Tranh ôm chủ tử nhà mình về, bị dọa đến mức thiếu chút nữa thì quỳ xuống đất.
Hắn vội vã cuống cuồng nhìn ra bên ngoài, rồi cấp tốc đóng cửa lại: "Vương gia, sao lại thế này?"
Làm sao trở về cùng Trình tiểu thư a?
Không phải...
Sao lại bị Trình tiểu thư ôm về chứ!
Sơ Tranh đặt hắn lên giường, giọng điệu lãnh đạm: "Rơi xuống nước."
"Rơi..." Tiểu Quý Tử thấy cả người Yến Quy ướt sũng, nhanh chóng chạy đi tìm y phục: "Đang yên bình sao lại rơi xuống nước..."
Nói đến đây Tiểu Quý Tử chợt dừng lại.
Vừa rồi Vinh vương phái người tới gọi vương gia, chắc chắn là do Vinh vương làm!
Tiểu Quý Tử cầm y phục sạch tới, nói với Sơ Tranh: "Trình tiểu thư, nô tài phải thay y phục cho vương gia, ngài... tránh đi một chút được không?"
"Ồ."
Sơ Tranh quay người rời khỏi điện.
Cô đứng bên ngoài một lát, thì Tiểu Quý Tử đi ra gọi cô vào, sau đó vội vàng xuống bếp nấu canh gừng.
Thiếu niên dung mạo tinh xảo mà tái nhợt đã thay một thân y phục sạch sẽ, mái tóc ướt sũng dán vào thân thể hắn, khuôn mặt hắn trắng xanh, cả người đều lộ ra vẻ suy nhược.
Sơ Tranh: "..."
Vì sao lại có thẻ người tốt yếu ớt như vậy chứ.
【 Hắc hóa thì không yếu nữa. 】
Vậy không bằng để hắn hắc hóa cho rồi.
【...】 Xem như ta chưa nói gì.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thích khách chắc chắn chưa bắt được, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nên khắp nơi trong hành cung đều có cấm vệ quân tuần tra.
Hoàng đế cả ngày đứng giữa ranh giới của sự tàn bạo.
Nếu như không phải lễ cầu phúc sắp đến, các vị đại thần khuyên can không nên thấy máu, thì có lẽ trong hành cung đã chết một đám người.
Ngược lại, Trình Tiêu an tĩnh dưỡng thương, không tiếp tục ầm ĩ nữa.
Sơ Tranh có chút hiếu kì về những thích khách kia.
Nhưng đương nhiên chỉ có thể hiếu kỳ dưới đáy lòng, không thể đi bát quái.
Vương bát đản không chút khách khí, liên tiếp đập nhiệm vụ phá sản cho Sơ Tranh.
Thế là ngoài hành cung, cả ngày đều có thể nhìn thấy người bên ngoài đưa kỳ trân dị bảo đến, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, thì đưa vào hành cung.
Sơ Tranh đem cuộc sống kham khổ ở hành cung, trôi qua một cách xa hoa lãng phí lại hủ bại
Làm đám người nhìn thấy hết sức bất mãn.
Nhưng mà gần đây Hoàng đế đang đau đầu vì chuyện của thích khách, căn bản không có thời gian đi quản những việc này, nên hành vi Sơ Tranh không ai có thể ngăn lại.
Người ta tiêu tiền của mình.
Bọn họ có thể nói gì được? Nhưng phía dưới lén lút nghị luận thì khẳng định không thể thiếu.
"Vị kia của Thành vương phủ cũng quá hoang đường đi?"
"Thành vương phủ đều để nàng phá sạch, sao Thành vương phi mặc kệ không quản nhỉ? Thành vương phi không phải mẹ ruột của nàng, sao cũng để nàng tùy ý làm ẩu như thế được?" Có người nghi hoặc.
"Bệ hạ ở đây, mà nàng cũng dám càn rỡ như vậy, nếu chọc giận bệ hạ thì nàng coi như xong đời." Có người cười trên nỗi đau của người khác.
"Lời này cũng không thể nói như vậy, hiện tại Thành vương phủ không phải còn có một vị bên cạnh bệ hạ sao?"
"A, những ngày này bệ hạ đang nổi nóng, nghe nói vị kia bị bệnh, bệ hạ cũng không đến xem."
"Nhắc tới cũng lạ, sao vừa đến hành cung liền bị bệnh chứ?"
"Lễ cầu phúc sắp đến, nếu vị kia còn không tốt lên, thì đây cũng là điềm không may a..."
Chuyện Trình Tiêu bị đâm bị thương, Hoàng đế ra lệnh, không được phép truyền ra bên ngoài.
Bởi vậy chỉ nói với bên ngoài là Trình Tiêu sinh bệnh.
...
"Lục hoàng huynh."
Sơ Tranh vừa nghe xong chuyện bát quái, quay người đi được một đoạn, thì nghe thấy một giọng nói đang trong thời kỳ vỡ giọng, hơi khó nghe.
"Ta đã chuẩn bị cho ngươi không ít đồ tốt đấy, ngươi xem, những thứ này là ta bảo người đi bắt về, thú vị hơn trong cung nhiều."
Sơ Tranh đẩy cành trúc ra, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thiếu niên huyền y và Vinh vương đứng trên cầu chỗ hồ hoa sen, Vinh vương vênh vang đắc ý ngửa đầu, biểu lộ rõ ràng hình tượng con cháu hoàng gia ăn chơi trác táng.
Vinh vương không đến cùng mọi người, mà hôm qua mới tới hành cung.
Chuyện trước vừa dàn xếp xong thì đã lập tức chạy đến gây sự với Yến Quy.
Sơ Tranh không biết nên nói y yêu Yến Quy đến thâm trầm, hay là nên nói đầu óc y có bệnh nữa.
Sơ Tranh nhìn Vinh vương sai tùy tùng bưng chậu gỗ tới.
Sơ Tranh không nhìn thấy bên trong là cái gì, nhưng nhìn thần sắc của Vinh vương, thì chắc chắn đó không phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng không phải là vật trí mạng.
"Lục hoàng huynh." Vinh vương vỗ vỗ bả vai Yến Quy, cười đến ác liệt.
Không biết hai người nói cái gì, mà thiếu niên bị Vinh vương đẩy lùi lại, đứng sát mép cầu nhỏ.
Cơ thể hắn hơi ngửa ra sau, sau đó cả người rơi thẳng xuống nước.
Sơ Tranh: "!!!!"
Cái này mẹ nó không phải là lúc Vinh vương đẩy thẻ người tốt xuống nước, hại hắn suýt mất nửa cái mạng đây sao?
Hù chết ta.
Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy.
Đi nhanh lên.
Sơ Tranh quay người muốn đi.
【 Tiểu tỷ tỷ!!! 】 Tiếng gầm gừ của Vương Giả lởn vởn trong đầu.
Sơ Tranh: "..."
A đúng rồi!
Thẻ người tốt không thể treo.
Không thể treo...
Phiền quá đi!
Bên kia, Yến Quy giãy dụa trong nước mấy cái, rồi chậm chạp chìm xuống nước.
Sơ Tranh nhanh chóng xông lên.
Vinh vương còn chưa thấy rõ là ai, thì cả người đã bị đạp bay ra ngoài, rơi xuống nước.
"Vinh vương điện hạ!"
"Vinh vương!!"
Ùm ùm ——
Vài âm thanh có người nhảy xuống nước đồng thời vang lên.
Vinh vương đã giữ vững thân thể, đang chuẩn bị nổi lên, thì mắt cá chân chợt mát lạnh, cả người đều bị kéo xuống đáy nước.
Dưới đáy nước, Sơ Tranh đón được Yến Quy, mang theo hắn bơi lên bờ từ một hướng khác.
Sơ Tranh kéo người vào bên trong, dò xét hơi thở và mạch đập của hắn.
Giống như... Không còn thở nữa?
Xong rồi xong rồi.
Thẻ người tốt treo rồi!!
Làm sao bây giờ? Chôn sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, cứu hắn a! 】 Vương Giả phát điên, chôn cái gì mà chôn! Vẫn còn cứu được mà!
Sơ Tranh: "..."
Làm sao cứu?
【...】 Tiểu tỷ tỷ là không muốn cứu, hay là không biết cứu đây? Vương Giả nghiêng về cái sau hơn một tí, vì thế nó cấp tốc phổ cập kiến thức về việc cứu người chết đuối cho Sơ Tranh.
【 Cứu nhanh lên! Nếu không thì kéo ngược lại! 】
Sơ Tranh: "..."
Kéo ngược lại kéo ngược lại kéo ngược lại...
Sơ Tranh tỉnh táo ấn ấn ngực Yến Quy, nhấn đến mấy lần, rồi nắm lấy mũi hắn, chần chờ vài giây mới hôn xuống.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Cuối cùng Yến Quy cũng có phản ứng.
"Khụ khụ..."
Yến Quy ho khan, muốn ho nước ra, nhưng chưa kịp phun ra, thì lại bị Sơ Tranh che miệng.
Yến Quy hơi trừng lớn mắt, ngụm nước kia bị sặc về, làm sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.
Vừa sống lại, suýt chút nữa lại bị làm sặc chết.
Cũng may Sơ Tranh buông hắn ra kịp thời, để hắn phun ngụm nước kia ra.
"Khụ..."
Yến Quy muốn ho khan, nhưng lại bị Sơ Tranh che miệng.
"..." Cô muốn giết chết hắn sao?
Vinh vương bên hồ nước kia cũng đã được người ta vớt lên, Vinh Vương rớt xuống nước, hoàn cảnh xung quanh lại hỗn loạn, nên không ai chú ý tới Yến Quy mất tích.
Chờ đám người kia mang Vinh Vương rời đi, thì Sơ Tranh mới buông hắn ra.
"Khụ khụ..." Yến Quy nhịn không được ho khan.
Sơ Tranh vỗ nhẹ phía sau lưng hắn.
"Ngươi phải học bơi đi."
"..."
Thiếu niên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt nhìn Sơ Tranh, một lát sau hắn rũ hàng mi ướt sũng xuống, dựa vào bả vai cô, thở ra nhiều mà hít vào không bao nhiêu.
"Ngươi tuyệt đối đừng chết." Ngươi chết thì ta sẽ gặp phiền phức!!
Đáy lòng Yến Quy có chút quái dị.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ ta chết?"
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi không thể chết."
Yến Quy: "Vì sao?"
Sơ Tranh: "Ngươi vẫn chưa cảm thấy ta là một người tốt."
Yến Quy: "???"
Người tốt?
"Ngươi... ngươi đối với ta tốt như vậy, chính là vì để ta cảm thấy ngươi là một người tốt?" Thanh âm của Yến Quy vốn mềm mại, lúc này rơi xuống nước, thì càng lộ ra vẻ mềm mại hơn.
Nhưng cũng không phải loại nũng nịu của nữ hài tử, không nói ra được cảm giác cụ thể, nhưng nó rất dễ nghe, làm lòng người như nhũn ra.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.
Trong khoảnh khắc kia, Yến Quy chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, có thứ gì đó trầm xuống đáy lòng.
"Như thế à." Yến Quy gục đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Sơ Tranh: "..."
Cho nên ta có phải là một người tốt không!
...
Sơ Tranh đưa Yến Quy về tẩm điện, trong quá trình đó Yến Quy không nói câu nào, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên.
Tiểu Quý Tử thấy Sơ Tranh ôm chủ tử nhà mình về, bị dọa đến mức thiếu chút nữa thì quỳ xuống đất.
Hắn vội vã cuống cuồng nhìn ra bên ngoài, rồi cấp tốc đóng cửa lại: "Vương gia, sao lại thế này?"
Làm sao trở về cùng Trình tiểu thư a?
Không phải...
Sao lại bị Trình tiểu thư ôm về chứ!
Sơ Tranh đặt hắn lên giường, giọng điệu lãnh đạm: "Rơi xuống nước."
"Rơi..." Tiểu Quý Tử thấy cả người Yến Quy ướt sũng, nhanh chóng chạy đi tìm y phục: "Đang yên bình sao lại rơi xuống nước..."
Nói đến đây Tiểu Quý Tử chợt dừng lại.
Vừa rồi Vinh vương phái người tới gọi vương gia, chắc chắn là do Vinh vương làm!
Tiểu Quý Tử cầm y phục sạch tới, nói với Sơ Tranh: "Trình tiểu thư, nô tài phải thay y phục cho vương gia, ngài... tránh đi một chút được không?"
"Ồ."
Sơ Tranh quay người rời khỏi điện.
Cô đứng bên ngoài một lát, thì Tiểu Quý Tử đi ra gọi cô vào, sau đó vội vàng xuống bếp nấu canh gừng.
Thiếu niên dung mạo tinh xảo mà tái nhợt đã thay một thân y phục sạch sẽ, mái tóc ướt sũng dán vào thân thể hắn, khuôn mặt hắn trắng xanh, cả người đều lộ ra vẻ suy nhược.
Sơ Tranh: "..."
Vì sao lại có thẻ người tốt yếu ớt như vậy chứ.
【 Hắc hóa thì không yếu nữa. 】
Vậy không bằng để hắn hắc hóa cho rồi.
【...】 Xem như ta chưa nói gì.
Danh sách chương