Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Yến Quy bị Sơ Tranh ôm, hắn có chút bối rối kéo tay Sơ Tranh xuống, trên mu bàn tay trắng nõn có chút đỏ lên.

Trái tim Yến Quy hơi thắt lại: "Đau không?"

"Không đau." Cô có yếu ớt như vậy đâu, chút vết thương ấy mà đau cái gì, có còn là nữ nhân nữa không!

Lông mày Yến Quy cau lại, nhẹ nhàng thổi thổi.

Trong đáy lòng tràn ngập hối hận, vừa rồi hắn tránh cái gì chứ, nếu như hắn không tránh, thì cô sẽ không bị thương.

"Thật xin lỗi." Yến Quy xin lỗi.

"Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Sơ Tranh không thèm để ý đến chút vết thương ấy.

"Ta..." Yến Quy nắm tay cô, hơi dùng sức: "Ta không trốn tránh ngươi."

"Không trốn tránh ta?" Sơ Tranh xích lại gần: "Vậy sao mỗi lần ta tìm ngươi đều không gặp được?"

Một lần là trùng hợp.

Hai lần cũng là trùng hợp.

Nhưng ba, bốn lần thì sao? Yến Quy trầm mặc.

Sơ Tranh đột nhiên hôn lên cánh môi hắn: "Hỏi ngươi đó."

Yến Quy cả kinh, đôi mắt cũng hơi trừng lớn, muốn ngửa ra sau, nhưng lại phát hiện mình đang bị Sơ Tranh ôm.

Hàng mi dài của thiếu niên hơi run rẩy, ánh mắt dao động nhìn về phía hư không, không dám đối mặt với Sơ Tranh.

Sơ Tranh làm bộ muốn hôn hắn tiếp.

"Ta không có." Yến Quy chỉ có thể nói: "Ta không có, ta không trốn tránh ngươi, đừng... đừng hôn ta."

Hơi thở của hắn hơi rối loạn.

Thanh âm đè xuống thật thấp, còn mang theo vẻ kinh hoảng, như con nai con bị hoảng sợ.

Sơ Tranh cảm thấy hôn hắn rất dễ chịu, nên muốn hôn nhiều hơn nữa, nhưng thẻ người tốt nói không muốn, nên Sơ Tranh đành thôi.

Thật đáng tiếc.

Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh, cưỡng ép kéo Yến Quy vào ngực: "Ngươi nói không có thì không có vậy."

Chờ trở về sẽ nhốt ngươi lại!

Xem ngươi còn trốn tránh kiểu gì!

Yến Quy hơi giãy dụa, nhưng không tránh ra được, đầu lại còn đau đến lợi hại hơn, nên chỉ có thể dựa vào ngực cô.

Nghe tiếng tim đập trầm ổn của cô.

Trái tim trong lồng ngực hắn đang từ từ gia tốc.

"Chúng ta đang ở đâu đây?" Yến Quy thay đổi sự chú ý của mình.

"Không biết." Thanh âm nữ tử nhàn nhạt, ở trong đêm dài yên tĩnh trở nên cực kì mát lạnh: "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."

Yến Quy: "..."

Rốt cuộc hắn biểu lộ ra sự sợ hãi ở chỗ nào thế?

Tiếng côn trùng kêu vang, ánh sao lốm đốm trên bầu trời đêm.

Yến Quy chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô tiếp cận mình, có lẽ chỉ vì lời cô nói, muốn cho mình cảm thấy cô là một người tốt...

Nếu như hắn nói như vậy, có phải cô sẽ lập tức rời khỏi hắn không?

Hắn không muốn cô rời đi.

Yến Quy không nhớ rõ mình có suy nghĩ như vậy từ bao giờ.

Cô đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của hắn, chôn gieo xuống một hạt giống, lặng yên mọc rễ nảy mầm, vụn vặt quấn quanh.

Chờ đến lúc hắn phát giác được, thì hạt giống kia đã trở thành cây đại thụ che trời, không thể nhổ bỏ được nữa.

...

Bọn họ rơi xuống từ vách núi đá Kỳ Sơn.

Yến Quy nhìn vách núi dốc đứng, rốt cuộc làm sao mà bọn họ có thể an toàn tiếp đất nhỉ?

Sơ Tranh đưa cho hắn mấy trái cây: "Ăn một chút đi, bảo tồn thể lực, rồi chúng ta đi tìm ra đường."

Thiếu niên tinh xảo xinh đẹp nhận lấy quả xanh: "Nếu chúng ta không tìm được đường ra thì sao?"

"Sẽ không." Ngữ khí Sơ Tranh bình tĩnh chắc chắn.

"..."

Thiếu niên không nói thêm gì nữa, yên lặng cắn quả xanh.

Bên dưới vách núi là nơi sinh trưởng của các loại cây kỳ quái, và những tảng đá lởm chởm, không dễ đi chút nào.

Sơ Tranh dọn dẹp phía trước xong, rồi quay người trở về nắm tay thiếu niên đi qua.

"Cẩn thận một chút." Sơ Tranh đỡ hắn: "Bằng không thì ta cõng ngươi?"

"... Không cần." Yến Quy hít sâu một hơi, vững vàng giẫm lên những tảng đá lởm chởm, đi lên phía trước.

Khu rừng này không biết lớn đến bao nhiêu, Sơ Tranh và Yến Quy đã đi được hai ngày, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.

Ban đêm, Sơ Tranh nằm trên tảng đá bên cạnh suối nước.

Yến Quy ngồi ở bên cạnh, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, rồi cẩn thận đứng dậy cách xa Sơ Tranh một đoạn.

Hắn cởi giày vớ, giơ tay đụng đụng vào lòng bàn chân.

Cho dù hắn thường xuyên bị Vinh vương khi dễ, nhưng không giống như bây giờ, phải đi một con đường như vậy, bàn chân đều bị ma sát tạo thành bong bóng nước.

Hắn bỏ chân vào trong nước suối, nước suối lạnh buốt làm giảm đi mấy phần đau đớn.

Yến Quy hơi buông lỏng thân thể, dựa vào tảng đá, nhìn bầu trời đầy sao.

Soạt...

Tiếng nước tóe lên, mắt cá chân bị người nắm chặt, tiểu cô nương nửa ngồi trong dòng suối, cúi đầu xem xét hai chân hắn.

Yến Quy theo bản năng co chân lại.

Tiểu cô nương ngước mắt, lạnh băng lại dữ dằn nói: "Đừng nhúc nhích."

Yến Quy không khỏi cứng đờ người.

Tiểu cô nương đứng dậy, ôm hắn lên, rồi đặt xuống bên cạnh đống lửa.

Cô nắm mắt cá chân của hắn, tay kia cầm một cái gai nhọn không biết lấy ở đâu ra, đâm vào bong bóng nước trên chân hắn.

Yến Quy nhếch môi, con ngươi tĩnh mịch an tĩnh nhìn Sơ Tranh.

Ánh lửa sáng sáng tối tối chiếu rọi lên khuôn mặt cô.

Cô cẩn thận đâm vỡ những bong bóng nước, khi Yến Quy đau sẽ nhẹ nhàng co chân lại, lúc đó cô sẽ dừng lại, chờ hắn trở lại bình thường rồi tiếp tục.

Sơ Tranh kiểm tra một lần, xác định không bỏ sót cái nào, lúc này mới ngước mắt: "Vì sao không nói cho ta biết?"

Yến Quy nhếch khóe môi lên, ánh mắt dao động đến trên ngọn lửa đang nhảy múa: "Ta không sao."

"Ngươi như vậy mà gọi là không sao à? Đến khi gãy chân mới là có sao?" Sơ Tranh giọng điệu băng lãnh.

"... Không nghiêm trọng như vậy."

Đoạn đường này Sơ Tranh chưa từng biểu hiện ra dáng vẻ mệt mỏi, sao hắn có thể biểu hiện ra mình không bằng một tiểu cô nương được.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Trong lòng bàn tay Yến Quy chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn cường điệu: "Ta không sao."

"Ồ."

Sơ Tranh đáp xong thì không quan tâm đến hắn nữa, tiếp tục nằm lên tảng đá vừa rồi.

Yến Quy ngồi cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa nhảy vọt, nỗi lòng đầy phức tạp.

Thật lâu sau, Yến Quy cẩn thận đứng dậy, lung la lung lay đi đến bên tảng đá.

Sơ Tranh giống như biết hắn tới, giơ tay đón được hắn, Yến Quy ngừng lại, bò lên trên tảng đá nằm bên cạnh cô.

Tảng đá rất lớn, có thể nằm được mấy người.

Sơ Tranh bình tĩnh vươn tay, để hắn nằm trong ngực mình.

Yến Quy: "..."

Yến Quy yên lặng chấp nhận.

"Ngươi tức giận?" Hắn hỏi.

"Ta tức cái gì." Sơ Tranh giọng điệu bình thản, giống y như ngày thường, không nghe ra chút khác biệt nào.

Thẻ người tốt nói không sao thì chính là không sao, cô quả thực không có gì phải tức giận.

Dù sao cũng là cơ thể hắn.

Yến Quy hơi chống thân thể.

Ánh mắt bình tĩnh của Sơ Tranh đang nhìn vào hư không, khuôn mặt Yến Quy chợt xuất hiện trước mặt cô, nên tầm mắt cô liền đối diện với hắn.

Thiếu niên chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thích ta không?"

Hôn thẻ người tốt rất dễ chịu, đó hẳn là thích.

Dưới ánh mắt tĩnh mịch lại chăm chú của thiếu niên, Sơ Tranh gật gật đầu.

Khuôn mặt thiếu niên đột nhiên phóng đại.

Trong gió đêm, đôi môi nóng rực của thiếu niên rơi xuống, ngậm lấy cánh môi Sơ Tranh, nhẹ nhàng mút.

Ánh trăng rơi xuống, bao phủ thân hình hai người, như dung hợp lại thành một.

Nguyệt dời hoa ảnh động, tiếng côn trùng kêu vang khắp suối nước.

Sơ Tranh hơi đẩy thiếu niên ra, cánh môi thiếu niên chống đỡ lấy cô thở dốc, hơi thở ái muội lan tràn.

Bàn tay Sơ Tranh đặt sau lưng hắn, kéo hắn lại gần một chút: "Ngươi hôn ta trước sao?"

"... Ừ." Thiếu niên gật đầu: "Ta cũng thích nàng."

Sơ Tranh trừng mắt nhìn, nghiêm túc hỏi: "Vậy sau này có thể tùy ý hôn không?"

"... Có thể, có thể." Vành tai thiếu niên đỏ lên, lại nói: "Không... Không thể ở trước mặt người ngoài."

"Nghe lời ngươi."

Cho hôn là được.

Thẻ người tốt thật tốt.

Sơ Tranh lại kích động hỏi: "Vậy ngươi có cảm thấy ta là người tốt không?"

"..."

Yến Quy cẩn thận lắc đầu.

Sơ Tranh: "..."

Đã thích ta, mà lại không cảm thấy ta là người tốt à?

Tiểu! Lừa! Đảo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện