Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và Yến Quy đồng thời trở về, lập tức tạo nên ngàn cơn sóng lớn.
Yến Quy được Tiểu Quý Tử vừa nhận được tin tức đón vào cung, còn Sơ Tranh thì hồi phủ.
Lục Châu cả người gầy đi trông thấy, vừa nhìn thấy cô thì nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tiểu thư... nô tì đã biết ngài sẽ không sao mà." Lục Châu khóc không thành tiếng.
"Ngươi..." Thành vương phi cả kinh, hoa dung thất sắc, ánh mắt tràn đầy hận ý và không thể tin được.
Không phải nói tiểu tiện nhân này đã chết bên ngoài rồi sao?
Sao bây giờ còn trở về được!?
Sơ Tranh không nhìn Thành vương phi, bình thản ung dung đi vào đại sảnh, ngay trước mặt Thành vương phi, ném linh bài của mình xuống đất.
Linh bài vỡ vụn.
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
"Ta còn chưa chết."
Âm thanh mát lạnh như nước suối trên đỉnh núi tuyết chảy xuôi xuống, lưu chuyển trong đại đường, làm ý lạnh dâng trào.
Đám hạ nhân phản bội đi theo Thành vương phi dồn dập gục đầu xuống, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.
"Đưa vương phi về."
Sơ Tranh không có chút ý muốn truy cứu, thản nhiên nói: "Dọn dẹp linh đường đi."
Đang êm đẹp tự nhiên lại đưa tang cho mình.
Thật sự là một loại thể nghiệm khá đặc biệt.
Các ngươi ước ta chết chứ gì.
Ta cứ không chết đấy!
Tức chết đàn chó điên các ngươi!
"Trình Sơ Tranh ngươi dám!" Thành vương phi quát một tiếng: "Ta là vương phi của Thành vương phủ, ngươi giam giữ ta chính là lấy hạ phạm thượng."
"Ừ." Sơ Tranh không phủ nhận: "Ai bảo ngươi ồn ào như thế."
Còn tiếp tục ồn ào thì sẽ làm rơi luôn!
"Các ngươi dám!"
Thành vương phi hét to với mấy hạ nhân đang đi tới: "Đám cẩu nô tài các ngươi dừng tay, ta bảo các ngươi dừng tay! Nữ nhi của ta bây giờ là Thần phi nương nương, các ngươi dám làm vậy với ta, ta phải lấy mạng chó của các ngươi!"
Thành vương phi nói làm bọn hạ nhân có chút kiêng kị.
Sơ Tranh nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu tiến lên: "Lúc ở Kỳ Sơn, nhị tiểu thư cứu được bệ hạ, bây giờ đã được phong làm Thần phi."
Sơ Tranh: "..."
Cho Hoàng đế đội nón xanh mà còn có thể được tấn phong chức vị?
Vậy phải đội thêm cho Hoàng đế mấy cái rồi.
Bọn hạ nhân chần chờ, nhưng Sơ Tranh không chần chờ, trực tiếp đánh ngất người, bảo bọn họ khiêng về.
Hạ nhân: "..."
Đại tiểu thư vừa trở về mà đã hung tàn như vậy.
Thật đáng sợ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai canh giờ, tiêu hết năm ngàn lượng ngân phiếu. 】
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nó ta biết ngay mà, trở về là phải đi phá sản!
Ta vừa về!
Vừa về!
Đối mặt với linh đường của mình, mà cũng không thể để nhóc đáng thương như ta thở một hơi được sao?!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta đang muốn an ủi cô mà. 】 Vương Giả thập phần vô tội, nó đang suy nghĩ cho Sơ Tranh đó.
Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng, một cước đạp lên linh bài vốn đã sớm vỡ vụn.
【...】 Tiểu tỷ tỷ đừng bạo lực như vậy chứ!
Sơ Tranh vội vàng rời khỏi vương phủ.
Chuyện chính trong các cuộc bàn tán của đám người bên ngoài bây giờ chính là chuyện cô và Yến Quy cùng trở về, một cô nương, và một vương gia, cô nam quả nữ, ở bên ngoài hơn nửa tháng trời, lúc này phải có bao nhiêu chuyện bát quái mà nói chứ?
Sơ Tranh xuất hiện trên đường, làm chúng bách tính quay đầu quan sát.
Thế là sau đó bách tính vây xem liền thấy một màn tiêu tiền điên cuồng của thiên kim Thành vương phủ vừa gặp nạn trở về.
"Đây là bị kích thích rồi à?"
"Lúc trước Thành vương phủ còn đang tổ chức tang lễ cho nàng, vừa trở về đã nhìn thấy linh đường của mình, bị kích thích không phải cũng quá bình thường sao?"
"Ai, các ngươi nói xem, nàng và Lục vương gia ở bên ngoài..."
"Mặc dù Lục vương gia là một phế vật, nhưng dung mạo thật đẹp nha."
...
Sơ Tranh bị kích thích đi bại gia xong, không nghĩ tới buổi tối sẽ nhận được một đạo thánh chỉ, thuận tiện thêm cả một vương gia nữa.
"Trình tiểu thư, bệ hạ thưởng Lục vương gia cho ngài, trấn an sự chấn kinh của ngài trong mấy ngày gần đây." Thái giám giọng như vịt đực, the thé nói.
Thiếu niên một thân y phục diễm lệ, đứng ở phía sau thái giám, hắn cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc.
"Không cần." Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Đưa về đi."
Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt tĩnh mịch lúc này nổi lên gợn sóng, gương mặt tinh xảo trắng nõn hiện lên vẻ tái nhợt.
Cánh tay buông thõng bên người hơi siết chặt.
Hắn và cô cùng ở bên ngoài một thời gian dài như vậy, bất kể có thế nào thì danh dự của cô cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn muốn cưới cô.
Hắn quỳ ở bên ngoài điện Càn Khôn hơn nửa ngày, nhưng chỉ nhận được một đạo thánh chỉ mang tính nhục nhã thế này.
Hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là chấp nhận, hoặc là để cô bị nghị luận, bị đồn đại là người không thanh bạch.
Nhưng hắn đợi được cái gì?
Đợi được kết quả này sao?
Cô không muốn tiếp nhận...
Những hình ảnh bọn họ sống chung bao ngày qua, giờ đây trở nên buồn cười biết bao.
Thái giám tuyên chỉ cười quái dị một tiếng, ngược lại không nói cái gì mà kháng chỉ thì mất đầu như bình thường.
"Lục vương gia, người ta không cần ngài đâu, ngài vẫn nên cùng nô tài trở về đi."
Thiếu niên thật sâu nhìn cô nương sắc mặt lãnh đạm đối diện một cái, rồi không nói một lời, cúi đầu xuống, quay người rời đi.
Tà áo diễm lệ xẹt qua không khí tạo thành một đường cong, thiếu niên sống lưng thẳng tắp, đi cực nhanh, vừa đảo mắt đã biến mất.
Thái giám mang người rời đi.
Yến Quy trở lại cung Vạn Phúc, Tiểu Quý Tử kinh hồn táng đảm tiến lên: "Vương gia, ngài?"
"Lui xuống."
"Vương gia..."
"Lui xuống! Cút!"
Tiểu Quý Tử vội vàng lui ra ngoài, trong điện vang lên một loạt âm thanh đập vỡ đồ đạc.
Tiểu Quý Tử che miệng, vô cùng đau lòng.
Thánh chỉ mang tính vũ nhục như thế, vương gia phải khó chịu đến cỡ nào chứ.
...
Tiểu Quý Tử đi tới đi lui ngoài điện, cả người đều gấp đến độ sắp không chịu được.
Từ sau đêm hôm đó, vương gia tự nhốt mình trong phòng ba ngày liền.
Ba ngày nay bên ngoài đều lan truyền tin tức vương gia bị ban thưởng cho Thành vương phủ, nhưng lại bị thiên kim Thành vương cự tuyệt.
Tiểu Quý Tử cảm thấy đạo thánh chỉ này của Hoàng đế quá hoang đường.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Trình tiểu thư lúc trước đối xử với vương gia tốt như vậy, bây giờ lại cự tuyệt...
Nếu như Trình tiểu thư chấp nhận, mặc dù vương gia cũng sẽ bị chỉ trích, nhưng làm sao đến mức như hôm nay.
"Thánh chỉ đến —— "
Một đám người tràn vào cung Vạn Phúc, Tiểu Quý Tử cuống quít quỳ xuống.
"Lục vương gia tiếp chỉ."
Cửa điện đóng chặt ba ngày chậm rãi mở ra, thiếu niên huyền y đi chân trần đứng trong điện, đôi mắt âm u đầy tử khí liếc nhìn bên ngoài một cái, chậm chạp quỳ xuống.
Huyền y tản ra, như mặc liên nở rộ.
"Phụng thiên thừa vận..."
Bên tai Yến Quy là tiếng tuyên đọc lanh lảnh của thái giám, nhưng suy nghĩ của hắn lại không ở chỗ này.
Hoàng đế hạ chỉ ngay sau khi hắn bị cự tuyệt, thì có thể là chuyện tốt gì được...
"... Nay sắc phong vương, ban thưởng Tấn tự, ban thưởng phủ đệ, thưởng vạn bạc, khâm thử."
Thiếu niên khẽ nâng đầu lên, trong đôi mắt tĩnh mịch dường như có chút khó hiểu.
Tiểu Quý Tử mặt mũi tràn đầy ý cười. Vương gia cuối cùng cũng có phong hào, có phủ đệ rồi!!
"Tấn Vương, tạ ơn đi." Thái giám nhướng mày, hai tay dâng thánh chỉ lên.
Thiếu niên cúi đầu xuống lần nữa: "Khấu tạ thánh chủ long ân."
Thái giám nâng tay lên, lần nữa lấy ra một đạo thánh chỉ: "Tấn Vương đừng nóng vội, vẫn còn một đạo nữa."
Yến Quy dường như đã biết trước như thế, bình tĩnh tiếp tục nghe chỉ. Đang êm đẹp sao đột nhiên lại cho hắn phong hào chứ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thành vương có công hộ quốc, vì nước hi sinh, trẫm cảm thấy tiếc hận sâu sắc, nay trưởng nữ hiền lương thục đức, xinh đẹp thông minh, tướng mạo xuất chúng, đặc biệt ban hôn cho Tấn Vương làm vương phi, chọn ngày thành hôn, khâm thử."
Yến Quy cứ ngỡ là mình nghe lầm.
Tận đến khi thái giám gọi hắn mấy tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần tạ ơn.
Tiểu Quý Tử cầm tiền bạc tiễn người ra khỏi cửa cung, lúc trở về thiếu niên vẫn quỳ trên mặt đất.
"Vương gia." Tiểu Quý Tử vội vàng đỡ hắn dậy: "Ngài làm sao vậy?"
Hai đạo thánh chỉ này của bệ hạ, cái trước phong vương là thứ mà vương gia nên sớm có, cái sau là tứ hôn... Đây là đường đường chính chính tứ hôn, phải được lễ bộ xử lý.
Vương gia phải vui vẻ mới đúng.
Sao bộ dáng vẫn như vậy chứ.
Yến Quy cầm hai đạo thánh chỉ, cả người đều có chút hoảng hốt.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và Yến Quy đồng thời trở về, lập tức tạo nên ngàn cơn sóng lớn.
Yến Quy được Tiểu Quý Tử vừa nhận được tin tức đón vào cung, còn Sơ Tranh thì hồi phủ.
Lục Châu cả người gầy đi trông thấy, vừa nhìn thấy cô thì nước mắt lã chã rơi xuống.
"Tiểu thư... nô tì đã biết ngài sẽ không sao mà." Lục Châu khóc không thành tiếng.
"Ngươi..." Thành vương phi cả kinh, hoa dung thất sắc, ánh mắt tràn đầy hận ý và không thể tin được.
Không phải nói tiểu tiện nhân này đã chết bên ngoài rồi sao?
Sao bây giờ còn trở về được!?
Sơ Tranh không nhìn Thành vương phi, bình thản ung dung đi vào đại sảnh, ngay trước mặt Thành vương phi, ném linh bài của mình xuống đất.
Linh bài vỡ vụn.
Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
"Ta còn chưa chết."
Âm thanh mát lạnh như nước suối trên đỉnh núi tuyết chảy xuôi xuống, lưu chuyển trong đại đường, làm ý lạnh dâng trào.
Đám hạ nhân phản bội đi theo Thành vương phi dồn dập gục đầu xuống, hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.
"Đưa vương phi về."
Sơ Tranh không có chút ý muốn truy cứu, thản nhiên nói: "Dọn dẹp linh đường đi."
Đang êm đẹp tự nhiên lại đưa tang cho mình.
Thật sự là một loại thể nghiệm khá đặc biệt.
Các ngươi ước ta chết chứ gì.
Ta cứ không chết đấy!
Tức chết đàn chó điên các ngươi!
"Trình Sơ Tranh ngươi dám!" Thành vương phi quát một tiếng: "Ta là vương phi của Thành vương phủ, ngươi giam giữ ta chính là lấy hạ phạm thượng."
"Ừ." Sơ Tranh không phủ nhận: "Ai bảo ngươi ồn ào như thế."
Còn tiếp tục ồn ào thì sẽ làm rơi luôn!
"Các ngươi dám!"
Thành vương phi hét to với mấy hạ nhân đang đi tới: "Đám cẩu nô tài các ngươi dừng tay, ta bảo các ngươi dừng tay! Nữ nhi của ta bây giờ là Thần phi nương nương, các ngươi dám làm vậy với ta, ta phải lấy mạng chó của các ngươi!"
Thành vương phi nói làm bọn hạ nhân có chút kiêng kị.
Sơ Tranh nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu tiến lên: "Lúc ở Kỳ Sơn, nhị tiểu thư cứu được bệ hạ, bây giờ đã được phong làm Thần phi."
Sơ Tranh: "..."
Cho Hoàng đế đội nón xanh mà còn có thể được tấn phong chức vị?
Vậy phải đội thêm cho Hoàng đế mấy cái rồi.
Bọn hạ nhân chần chờ, nhưng Sơ Tranh không chần chờ, trực tiếp đánh ngất người, bảo bọn họ khiêng về.
Hạ nhân: "..."
Đại tiểu thư vừa trở về mà đã hung tàn như vậy.
Thật đáng sợ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai canh giờ, tiêu hết năm ngàn lượng ngân phiếu. 】
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nó ta biết ngay mà, trở về là phải đi phá sản!
Ta vừa về!
Vừa về!
Đối mặt với linh đường của mình, mà cũng không thể để nhóc đáng thương như ta thở một hơi được sao?!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta đang muốn an ủi cô mà. 】 Vương Giả thập phần vô tội, nó đang suy nghĩ cho Sơ Tranh đó.
Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng, một cước đạp lên linh bài vốn đã sớm vỡ vụn.
【...】 Tiểu tỷ tỷ đừng bạo lực như vậy chứ!
Sơ Tranh vội vàng rời khỏi vương phủ.
Chuyện chính trong các cuộc bàn tán của đám người bên ngoài bây giờ chính là chuyện cô và Yến Quy cùng trở về, một cô nương, và một vương gia, cô nam quả nữ, ở bên ngoài hơn nửa tháng trời, lúc này phải có bao nhiêu chuyện bát quái mà nói chứ?
Sơ Tranh xuất hiện trên đường, làm chúng bách tính quay đầu quan sát.
Thế là sau đó bách tính vây xem liền thấy một màn tiêu tiền điên cuồng của thiên kim Thành vương phủ vừa gặp nạn trở về.
"Đây là bị kích thích rồi à?"
"Lúc trước Thành vương phủ còn đang tổ chức tang lễ cho nàng, vừa trở về đã nhìn thấy linh đường của mình, bị kích thích không phải cũng quá bình thường sao?"
"Ai, các ngươi nói xem, nàng và Lục vương gia ở bên ngoài..."
"Mặc dù Lục vương gia là một phế vật, nhưng dung mạo thật đẹp nha."
...
Sơ Tranh bị kích thích đi bại gia xong, không nghĩ tới buổi tối sẽ nhận được một đạo thánh chỉ, thuận tiện thêm cả một vương gia nữa.
"Trình tiểu thư, bệ hạ thưởng Lục vương gia cho ngài, trấn an sự chấn kinh của ngài trong mấy ngày gần đây." Thái giám giọng như vịt đực, the thé nói.
Thiếu niên một thân y phục diễm lệ, đứng ở phía sau thái giám, hắn cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc.
"Không cần." Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Đưa về đi."
Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt tĩnh mịch lúc này nổi lên gợn sóng, gương mặt tinh xảo trắng nõn hiện lên vẻ tái nhợt.
Cánh tay buông thõng bên người hơi siết chặt.
Hắn và cô cùng ở bên ngoài một thời gian dài như vậy, bất kể có thế nào thì danh dự của cô cũng sẽ bị tổn hại.
Hắn muốn cưới cô.
Hắn quỳ ở bên ngoài điện Càn Khôn hơn nửa ngày, nhưng chỉ nhận được một đạo thánh chỉ mang tính nhục nhã thế này.
Hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là chấp nhận, hoặc là để cô bị nghị luận, bị đồn đại là người không thanh bạch.
Nhưng hắn đợi được cái gì?
Đợi được kết quả này sao?
Cô không muốn tiếp nhận...
Những hình ảnh bọn họ sống chung bao ngày qua, giờ đây trở nên buồn cười biết bao.
Thái giám tuyên chỉ cười quái dị một tiếng, ngược lại không nói cái gì mà kháng chỉ thì mất đầu như bình thường.
"Lục vương gia, người ta không cần ngài đâu, ngài vẫn nên cùng nô tài trở về đi."
Thiếu niên thật sâu nhìn cô nương sắc mặt lãnh đạm đối diện một cái, rồi không nói một lời, cúi đầu xuống, quay người rời đi.
Tà áo diễm lệ xẹt qua không khí tạo thành một đường cong, thiếu niên sống lưng thẳng tắp, đi cực nhanh, vừa đảo mắt đã biến mất.
Thái giám mang người rời đi.
Yến Quy trở lại cung Vạn Phúc, Tiểu Quý Tử kinh hồn táng đảm tiến lên: "Vương gia, ngài?"
"Lui xuống."
"Vương gia..."
"Lui xuống! Cút!"
Tiểu Quý Tử vội vàng lui ra ngoài, trong điện vang lên một loạt âm thanh đập vỡ đồ đạc.
Tiểu Quý Tử che miệng, vô cùng đau lòng.
Thánh chỉ mang tính vũ nhục như thế, vương gia phải khó chịu đến cỡ nào chứ.
...
Tiểu Quý Tử đi tới đi lui ngoài điện, cả người đều gấp đến độ sắp không chịu được.
Từ sau đêm hôm đó, vương gia tự nhốt mình trong phòng ba ngày liền.
Ba ngày nay bên ngoài đều lan truyền tin tức vương gia bị ban thưởng cho Thành vương phủ, nhưng lại bị thiên kim Thành vương cự tuyệt.
Tiểu Quý Tử cảm thấy đạo thánh chỉ này của Hoàng đế quá hoang đường.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Trình tiểu thư lúc trước đối xử với vương gia tốt như vậy, bây giờ lại cự tuyệt...
Nếu như Trình tiểu thư chấp nhận, mặc dù vương gia cũng sẽ bị chỉ trích, nhưng làm sao đến mức như hôm nay.
"Thánh chỉ đến —— "
Một đám người tràn vào cung Vạn Phúc, Tiểu Quý Tử cuống quít quỳ xuống.
"Lục vương gia tiếp chỉ."
Cửa điện đóng chặt ba ngày chậm rãi mở ra, thiếu niên huyền y đi chân trần đứng trong điện, đôi mắt âm u đầy tử khí liếc nhìn bên ngoài một cái, chậm chạp quỳ xuống.
Huyền y tản ra, như mặc liên nở rộ.
"Phụng thiên thừa vận..."
Bên tai Yến Quy là tiếng tuyên đọc lanh lảnh của thái giám, nhưng suy nghĩ của hắn lại không ở chỗ này.
Hoàng đế hạ chỉ ngay sau khi hắn bị cự tuyệt, thì có thể là chuyện tốt gì được...
"... Nay sắc phong vương, ban thưởng Tấn tự, ban thưởng phủ đệ, thưởng vạn bạc, khâm thử."
Thiếu niên khẽ nâng đầu lên, trong đôi mắt tĩnh mịch dường như có chút khó hiểu.
Tiểu Quý Tử mặt mũi tràn đầy ý cười. Vương gia cuối cùng cũng có phong hào, có phủ đệ rồi!!
"Tấn Vương, tạ ơn đi." Thái giám nhướng mày, hai tay dâng thánh chỉ lên.
Thiếu niên cúi đầu xuống lần nữa: "Khấu tạ thánh chủ long ân."
Thái giám nâng tay lên, lần nữa lấy ra một đạo thánh chỉ: "Tấn Vương đừng nóng vội, vẫn còn một đạo nữa."
Yến Quy dường như đã biết trước như thế, bình tĩnh tiếp tục nghe chỉ. Đang êm đẹp sao đột nhiên lại cho hắn phong hào chứ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thành vương có công hộ quốc, vì nước hi sinh, trẫm cảm thấy tiếc hận sâu sắc, nay trưởng nữ hiền lương thục đức, xinh đẹp thông minh, tướng mạo xuất chúng, đặc biệt ban hôn cho Tấn Vương làm vương phi, chọn ngày thành hôn, khâm thử."
Yến Quy cứ ngỡ là mình nghe lầm.
Tận đến khi thái giám gọi hắn mấy tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần tạ ơn.
Tiểu Quý Tử cầm tiền bạc tiễn người ra khỏi cửa cung, lúc trở về thiếu niên vẫn quỳ trên mặt đất.
"Vương gia." Tiểu Quý Tử vội vàng đỡ hắn dậy: "Ngài làm sao vậy?"
Hai đạo thánh chỉ này của bệ hạ, cái trước phong vương là thứ mà vương gia nên sớm có, cái sau là tứ hôn... Đây là đường đường chính chính tứ hôn, phải được lễ bộ xử lý.
Vương gia phải vui vẻ mới đúng.
Sao bộ dáng vẫn như vậy chứ.
Yến Quy cầm hai đạo thánh chỉ, cả người đều có chút hoảng hốt.
Danh sách chương