Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Lát nữa tôi qua, các anh chuẩn bị tốt văn kiện đi." Sơ Tranh từ thang máy bước ra, trước mặt bị người ta ngăn trở, cô đi sang bên cạnh, người kia cũng đi theo, di chuyển đến bên cạnh.

Sơ Tranh ngước mắt lên.

"Cố tổng." Tô Tửu mềm mại kêu một tiếng.

Sơ Tranh nhìn ra phía sau, chỉ có một mình hắn.

"Cậu làm gì ở đây?"

Hai tay Tô Tửu buông sau lưng, cơ thể hơi nghiêng về phía Sơ Tranh, khóe miệng nhếch lên: "Chờ Cố tổng."

Mặt Sơ Tranh lạnh lùng: "Chờ tôi làm gì?"

Tô Tửu hơi nghiêng đầu, mái tóc mềm mại rũ qua một bên theo động tác của hắn: "Trước đây Cố tổng đã từng cứu tôi, tôi muốn cảm ơn Cố tổng, có thể mời Cố tổng ăn cơm chứ?"

"Không rảnh." Sơ Tranh cự tuyệt đến phi thường nhanh gọn.

"Nhưng không phải Cố tổng muốn tôi cảm thấy cô là một người tốt sao? Nếu cô không muốn ăn cơm cùng tôi, sao tôi lại cảm thấy Cố tổng là một người tốt được?"

Sơ Tranh đối diện với ánh mắt Tô Tửu, nụ cười của hắn càng xán lạn hơn, đôi mắt trong sáng, lộ ra mười phần vô hại.

Cái tên yếu gà này... hình như có chút không giống trước đây, lại phân liệt? 【 Tiểu tỷ tỷ mau tận dụng thời cơ! Thẻ người tốt đang giơ tay vẫy gọi cô kìa! 】 Vương Giả phi thường cấp tốc giật dây.

"Cố tổng, có thể chứ?" Tô Tửu lại hỏi một tiếng.

Sơ Tranh gật đầu: "Bây giờ tôi còn có việc."

"Hôm nay tôi rất rảnh, nếu như không gây trở ngại cho Cố tổng, tôi có thể đi cùng cô." Tô Tửu lập tức nói tiếp: "Tôi có thể đợi cô xong việc."

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đồng ý đề nghị của hắn.

Ngồi lên xe, Tô Tửu thỉnh thoảng liếc trộm Sơ Tranh, dường như cô không hề để tâm đến chuyện phát sinh ngày hôm đó.

Cũng không như việc cô không thèm để ý, bốn phía xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì...

Lúc Sơ Tranh đi làm việc, Tô Tửu ngồi trên xe chờ cô, Sơ Tranh đi rất lâu mà không trở về, Tô Tửu muốn xuống xe, kết quả phát hiện xe đã bị khóa.

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu đợi một lúc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Sơ Tranh.

[ Tô Tửu: Khi nào cô trở về? ]

[ Sơ Tranh:? ]

[ Tô Tửu: Cô khóa cửa xe rồi, tôi... muốn đi vệ sinh. ]

Tô Tửu khẽ mím môi, gương mặt có chút nóng.

Sơ Tranh không đáp lại hắn, Tô Tửu nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngay lúc hắn cho rằng mình sẽ bị nghẹn chết, thì cửa xe cạch một tiếng mở khóa.

Sơ Tranh mở cửa xe, đứng ngoài xe nhìn hắn.

"Cố tổng, tôi sắp nhịn không nổi." Khuôn mặt Tô Tửu ửng đỏ, biểu cảm cực kì vô tội.

Nhiều chuyện.

Muốn xử lý!

Sơ Tranh hít sâu một hơi, tránh ra, Tô Tửu đeo khẩu trang lên, xuống xe tìm công cộng toilet, khi hắn trở về, đã thấy Sơ Tranh dựa vào xe, đứng tại chỗ.

Có không ít người vây quanh cô, dường như đã nhận ra cô, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thét hưng phấn chói tai.

Nhưng mà không có ai dám tiến lên, có lẽ vì e ngại khí chất trên người cô.

Tô Tửu trở về, lập tức có người phát hiện ra.

"Kia là Tô Tửu sao?"

"Chắc thế... Thân hình và kiểu tóc đều rất giống."

"Cho nên họ thật sự đang hẹn hò với nhau à?"

Tô Tửu chậm chạp chạy đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh mở cửa xe, hắn lập tức chui vào trong, Sơ Tranh lái xe đến nơi khác đậu lại.

Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, Tô Tửu giữ chặt cô: "Có thể đừng khóa cửa xe không?"

"Ừ."

Sơ Tranh xuống xe, Tô Tửu chỉ nghe thấy tiếng cửa xe khóa lại, khóe miệng hắn co giật một chút, xuyên qua cửa xe, nhìn theo bóng lưng Sơ Tranh rời đi.

...

Lần này Sơ Tranh trở về rất nhanh, Tô Tửu đưa điện thoại di động cho cô xem: "Cố tổng, chúng ta lại lên hot search."

Vừa rồi bọn họ bị người chụp được, mới qua một lúc, mà đã leo lên hot search.

Sơ Tranh lãnh đạm quét mắt một vòng, không nói lời nào nổ máy xe.

Tô Tửu cẩn thận quan sát cô một lúc: "Cố tổng, nếu cô không muốn bọn họ nói lung tung thì có thể làm sáng tỏ."

"Cậu rất ồn ào."

"..."

Tô Tửu ngậm miệng, cho nên cô không có ý định giải thích?

"Đi ăn ở đâu?" Xe chạy được một đoạn đường, Sơ Tranh mới hỏi Tô Tửu.

Tô Tửu nói ra một cái địa chỉ.

Là một nhà hàng có tính tư mật rất cao, Tô Tửu đã đặt chỗ từ trước, từ ga ra tầng ngầm, có thể đi thẳng đến chỗ đã đặt trước ở tầng trệt.

Tô Tửu tiến vào phòng bao liền gỡ khẩu trang xuống, muốn kéo ghế thay Sơ Tranh nhưng bị cô đoạt trước, tự mình kéo ghế ra, ngồi xuống.

Tô Tửu thu tay lại, ngồi vào bên cạnh cô, còn cố ý chuyển ghế đến gần một chút: "Cố tổng, cô vẫn luôn như vậy sao?"

"Như thế nào?"

"..." Cứ không hiểu phong tình như vậy, lời này Tô Tửu làm gì dám nói ra, hắn cười lắc đầu: "Không có gì, Cố tổng như thế này rất tốt."

Nếu như cô trở thành người giống như những nữ nhân ngoài kia...

Tô Tửu cảm thấy lúc này mình không thể ngồi ăn cơm cùng cô thế này được.

Lúc Tô Tửu gọi món ăn, nhân viên phục vụ bên cạnh vẫn nhìn Sơ Tranh, trong đôi mắt giống như đang lấp lánh ánh sáng.

Nụ cười trên khóe miệng Tô Tửu hơi thu lại, học nhân viên phục vụ ghé sát bên Sơ Tranh: "Cô muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Cô chọn một món đi." Tô Tửu đẩy thực đơn qua, chờ mong nhìn cô.

Sơ Tranh tiện tay chọn một món, Tô Tửu dường như rất vui vẻ, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lưu luyến không rời lui ra khỏi phòng.

Ra cửa, nhân viên phục vụ ôm thực đơn nhảy nhót.

Cô đã nhìn thấy Nữ Thần! Thật vui quá!!

"Các cô có biết tôi vừa nhìn thấy ai không?" Nhân viên phục vụ một đường chạy như điên trở về, kéo đồng nghiệp chia sẻ.

Đồng nghiệp kia rất bình tĩnh: "Minh tinh nào à?"

Nơi này của họ bởi vì có tính tư mật cao, đồ ăn cũng rất ngon, nên minh tinh, công chức, người giàu đến đây không ít, nhìn thấy ai cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

"Là nữ thần Sơ Tranh!"

"Ai?" Đồng nghiệp nghi ngờ.

"Nữ thần Sơ Tranh! Thật vui quá!"

"Cô ấy đi một mình à?"

"Không phải..." Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Đến cùng Tô Tửu, Tô Tửu thật đáng yêu, bọn họ thật sự đang hẹn hò!"

"Sao cô biết?"

"Tôi nhìn thấy nha." Hình ảnh ái muội như vậy, nhất định là đang hẹn hò!

...

Đồ ăn được bưng lên, Tô Tửu mở một chai rượu vang đỏ, hắn rót một ly đưa cho Sơ Tranh: "Cố tổng, tôi mời cô một ly, cảm ơn cô lần trước đã cứu tôi."

Mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Không có gì."

"..." Tô Tửu khẽ nhếch lấy môi, nhìn Sơ Tranh uống rượu xong, hắn tươi cười, ngửa đầu uống hết ly rượu kia.

Hắn tiếp tục rót rượu: "Một ly này để cảm ơ Cố tổng gần đây đã chiếu cố tôi."

"Ừ."

Tô Tửu liên tiếp mời ba ly rượu, Sơ Tranh mặt không đổi sắc, uống như uống nước, nội tâm Tô Tửu có chút phức tạp, trầm mặc buông ly rượu xuống.

Hắn cắn đũa, nhìn Sơ Tranh ăn.

"Cậu nhìn tôi có thể no bụng được?"

Tô Tửu a một tiếng, nhu thuận trả lời: "Cố tổng tú sắc khả xan."

Sơ Tranh ghé mắt, tên yếu gà này muốn làm gì đây? Chẳng lẽ tiểu khả ái muốn hạ thủ với cô?

Trước đó biểu hiện của hắn mặc dù rất ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng thực chất bên trong lại chứa đầy cảnh giác, còn hôm nay thì rất không giống.

Sơ Tranh: "Cậu muốn làm gì?"

Tô Tửu nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo: "Cố tổng, tôi chỉ muốn cảm ơn cô, không muốn làm gì khác."

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên đỉnh đầu hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Tốt nhất là như thế."

Tô Tửu: "Cố tổng nghĩ là tôi muốn làm gì?"

Sơ Tranh: "Tôi không nghĩ gì cả." Coi như tôi nghĩ, tôi sẽ nói cho cái đồ yếu gà nhà cậu biết à?

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu dường như đã hiểu rõ, chẳng những giao lưu với cô hơi khó khăn, mà muốn biết được suy nghĩ của cô cũng rất khó khăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện