Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————–

Người phụ nữ xinh đẹp kia thấy hắn hung dữ như vậy, liền u oán nhìn hắn một cái, nói: “Nơi này là nhà của Tô tổng, cậu là ai…”

“Con của ông ta, như thế nào? Còn muốn vào nữa sao?”

Người phụ nữ kia lập tức không dám nói tiếp nữa.

Cô ta cảm thấy nếu như mình không đi thì có lẽ sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không tốt lắm, ở trong cái vòng này lăn lộn lâu rồi, cô ta đã học được chút khả năng nhìn mặt đoán ý, thấy tình hình không ổn, cô ta đành phải quay người rời đi.

Tô Viễn Phàm mất đi chỗ dựa, cả người giống như một đám bùn lầy ngã xuống trêи mặt đất.Cũng không biết có phải do say rượu, thần kinh tê mỏi hay không mà ông ta tựa như không cảm thấy đau, còn duỗi tay sờ sờ phía trước, giống như đang tìm ai đó.

Tô Hạ nhìn ông ta một cái, không thèm để ý, trực tiếp đóng cửa lại, để ông ta nằm ở huyền quan.

Phương Vũ Lộ đã khôi phục tinh thần, bà nhìn Tô Viễn Phàm trêи mặt đất, cư nhiên cũng không có ý muốn đi đỡ.

Trước đó không lâu, Tô Viễn Phàm còn nói với bà là muốn kết hôn, lúc ấy bà còn cho rằng trở thành vợ ông ta thì bà có thể sống những ngày tháng tốt hơn, không cần mang theo con gái đi khắp nơi kiếm sống, còn cho rằng ông là một người chồng tốt.

Nhưng một màn ngày hôm nay chỉ làm bà cảm thấy có chút châm chọc.

Bên cạnh là gương mặt lo lắng của con gái, bà không muốn làm cô lo, đành phải đứng lên nói: “Mẹ không sao, chẳng qua là hơi mệt chút thôi. Mẹ lên lầu trước đây, con ăn tiếp đi.”

Nói xong liền đi lên tầng luôn.

Vân Phiếm Phiếm chăm chú nhìn bóng dáng của bà, muốn cùng theo lên lầu nhưng lại cảm thấy thời điểm này vẫn nên để bà một mình thì tốt hơn.

Có một số việc chỉ có thể tự mình suy nghĩ kỹ, không ai có thể đủ khả năng quyết định thay cho người khác được.

Tô Hạ thấy cô vẫn còn đang nhìn về phía thang lầu, liền gọi một tiếng.

Vân Phiếm Phiếm hồi phục lại tinh thần, hướng Tô Viễn Phàm bên kia nhìn thoáng qua.

Tô Viễn Phàm đang nằm ở trêи thảm, nhìn qua có hơi chật vật, trong miệng còn đang lầm bầm cái gì đó.

Cô gọi mấy người giúp việc qua để bọn họ đỡ ông ta đi lên phòng.

Tô Hạ đứng ở một bên nhàn nhạt nói: “Cứ để ông ta nằm đó không phải rất tốt sao?”

Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Tốt xấu gì em vẫn còn đang ở Tô gia.”

Tô Hạ có thể làm như vậy, nhưng cô lại không thể. Vì Phương Vũ Lộ, cô càng không thể làm việc đó.

Hơn nữa, cô không muốn mâu thuẫn giữa Tô Hạ và Tô Viễn Phàm càng ngày càng lớn, ít nhất thì cô muốn để cho ông ta biết, con ông ta không phải không được tích sự gì. Ít nhất, cô muốn cho Tô Viễn Phàm biết, ông ta đã mất đi thứ quan trọng gì rồi.

Cô chỉ thuận miệng nói một câu, Tô Hạ lại suy nghĩ rất nhiều.

Không riêng gì cô, hắn cũng đang ở Tô gia.

Hắn phải nhanh chóng kiếm tiền dọn ra ngoài.

Tô Hạ sờ sờ đầu cô, lòng bàn tay là một mảnh mềm mại, đầu cô còn đang ở trong lòng bàn tay mình cọ cọ mấy lần. Hai mắt Tô Hạ cong cong, cười hỏi, “Em là mèo sao?”

Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Có lẽ đấy.”

Hắn liền sờ nhiều thêm hai cái, sau đó trêu một câu: “Không bằng em làm em gái anh luôn đi, như vậy thì không cần lo lắng nhiều như vậy a.”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tô Hạ biết hắn nhất định sẽ không buông tay cô.

Cả đời này chưa từng có người nào chủ động đi về phía hắn, chỉ có duy nhất một mình cô, kiên trì không ngừng. Cô chỉ cần đi một bước, 999 bước còn lại hắn sẽ đi tiếp giúp cô, thẳng tới khi ôm chặt được cô vào trong ngực, xác định cô sẽ không bao giờ chạy thoát được mới thôi.

Vân Phiếm Phiếm nghe vậy liền vỗ mạnh lên bàn: “Em muốn làm bạn gái anh, em mới không cần làm em gái tiện nghi gì đó đâu!”

Đôi con ngươi đen nhánh của Tô Hạ yên lặng nhìn cô: “Ừm, vậy bạn gái có thể hôn một cái không?”

Vân Phiếm Phiếm gắp một cái đùi gà chặn miệng hắn lại: “Cho anh hôn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện