Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

Cố Lê cũng không có nhìn về phía này, lập tức rời đi.

Vân Phiếm Phiếm nhìn bóng dáng Cố Lê, lại cúi đầu nhìn vòng tay.

Ừm… lần này hoa văn màu đen trêи vòng không nhiều như ở vị diện trước, thật đáng mừng.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình hẳn là có thể làm được.

Trong khoảng thời gian này cô cũng không quá bận, Hứa Vi Nùng vừa mới quay xong một bộ phim, cũng chưa tiếp nhận thêm kịch bản nào mới thì cô đã tới rồi, mượn cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Sau khi nói chuyện với người đại diện xong, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Mấy ngày kế tiếp cô đều nằm ở nhà, trừ buổi chiều sẽ lái xe tới trường Cố Lê xem một chút thì thời gian còn lại đều thực nhàn nhã, chỉ chớp mắt một cái đã đến cuối tuần.

Cuối tuần là lúc Cố Lê đi làm thêm.

Hắn làm thêm rất nhiều nơi, ban ngày là người phục vụ ở KFC, buổi tối sẽ tới tiệm net làm kỹ thuật viên, giải quyết một số trục trặc của máy móc, cơ hồ là không có thời gian nghỉ ngơi.

Vân Phiếm Phiếm đeo kính râm với khẩu trang lên, đi từ trêи xe xuống.

Lúc đi vào, cô đã thấy Cố Lê đang đứng lau bàn.

Hắn lau thực sự rất nghiêm túc, thậm chí mấy cô gái phía sau đang thảo luận về hắn hắn cũng không có chú ý tới.

Vân Phiếm Phiếm đi nói với nhân viên trước quầy vài câu, nhân viên kia liền đưa cô đi vào từ cửa sau.

Cửa hàng trưởng của KFC còn đang kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, thấy cô tiến vào liền ngừng lại, hỏi: “Tiểu thư, ngài tới đây có chuyện gì không?”

Bởi vì Vân Phiếm Phiếm ăn mặc thần thần bí bí, khí chất quanh thân lại không giống người thường, rốt cuộc thì trêи người cô đều là đồ hiệu, ông chủ vẫn nhận ra được cho nên nhất thời có chút không xác định.

Vân Phiếm Phiếm lắc đầu trả lời: “Tôi có việc cần ngài giúp.”

Ngữ khí khách sáo, thanh âm lại ôn nhu dễ nghe, cửa hàng trưởng cũng không hề mất kiên nhẫn mà bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Vân Phiếm Phiếm liền nói: “Nơi này của ngài, có một người gọi là Cố Lê đang làm thêm có đúng không?”

Cửa hàng trưởng không quá nhớ rõ tất cả các nhân viên làm thêm, rốt cuộc thì hắn cũng rất bận, người làm thêm thì đổi tới đổi lui, tên gì hắn cũng chẳng nhớ hết, nhưng Cố Lê thì hắn vẫn thấy có chút ấn tượng. Cậu bạn này lớn lên rất đẹp trai, làm việc lại rất năng suất, cũng chưa từng thấy cậu ta lười biếng bao giờ, hắn cũng đã từng ở trước mặt nhân viên chính thức khen ngợi cậu không ít lần.

“Không sai, Cố Lê đúng là ở chỗ chúng tôi làm thêm.”

“Là thế này, tôi là họ hàng xa thân thích của Cố Lê, cũng không gặp mặt nhiều. Đứa nhỏ Cố Lê này lại tương đối độc lập, hiện tại hắn còn sắp phải thi đại học, việc học tập cùng việc làm thêm ở đây không thể hoàn thành tốt cả hai. Tôi muốn nói, tôi đưa cho ngài một số tiền, ngài coi như đó là tiền lương của cậu ấy, thuận tiện giảm bớt gánh nặng công việc cho cậu ấy, có được không?”

Vẻ mặt cửa hàng trưởng lộ ra vẻ khó xử.

Hắn cũng không phải không tin lời Vân Phiếm Phiếm nói, rốt cuộc thì loại hình bỏ tiền ra kiểu này cũng chẳng chiếm được lợi gì cho cô, chẳng có người nào sẽ vì cái này mà nói dối, hắn cũng biết Cố Lê là học sinh cấp ba, chỉ là…

Vân Phiếm Phiếm cho rằng đối phương không chịu giúp, lập tức nói: “Tôi sẽ không làm phiền ngài nhiều, chỉ cần ngài giúp tôi làm chuyện này, có yêu cầu gì thì cứ nói.”

Cửa hàng trưởng nghe Vân Phiếm Phiếm nói vậy liền cười cười: “Tiểu thư nói gì vậy, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp, cũng không có bất cứ yêu cầu gì cả. Đứa nhỏ Cố Lê này có năng lực, tôi cũng không hy vọng cậu ấy vì chuyện này mà chậm trễ việc học, chỉ cần cô tin tưởng tôi sẽ không lừa cô là được.”

Hai bên quyết định xong, Vân Phiếm Phiếm liền đem tiền chuyển cho cửa hàng trưởng, sau cùng lại nghiêm túc cảm ơn hắn một lần nữa, lúc này mới rời đi.

Thời điểm cô đi ra, vừa vặn Cố Lê cũng đang đi đổ rác ở đây, ánh mắt cô dừng ở trêи người cậu một chút, Cố Lê cũng liếc nhìn cô một cái, sau đó liền dời ánh mắt đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện