Edit by Shmily

#Do not reup#

---------------------------------

Hôm nay đứng quá lâu cho nên chân vẫn còn rất đau.

Trong phòng đang bật điều hòa, luyện yoga sẽ không cảm thấy quá nóng.

Tuy rằng trên ban công có gió, nhưng tổng thể vẫn là cảm thấy quá oi bức.

Sở dĩ cô đi ra ban công là vì sợ ảnh hưởng tới Hứa Cam với Phan Khả.

Cô không biết vì cái gì mà bọn họ có vẻ không quá muốn nói chuyện với mình, bất quá Vân Phiếm Phiếm cảm thấy, chỉ cần đối phương không làm gì quá phận thì cô cũng đều có thể tiếp thu, rốt cuộc thì cô cũng lớn hơn hai người đó rất nhiều tuổi, phải bao dung hơn một chút.

Hứa Cam tắm rửa xong đi ra, xuyên qua tấm rèm mỏng còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Vân Phiếm Phiếm.

Thân thể của cô thoạt nhìn vô cùng mềm mại, các loại động tác uốn dẻo đều có thể làm ra được.


Bất quá ở trong mắt Hứa Cam thì đó chính là đang làm ra vẻ, học quân sự xong còn muốn luyện yoga, không phải là đang cố ý khoe khoang hay sao? Hứa Cam liếc Phan Khả một cái, nghĩ tới những lời Phan Khả nói với mình lúc trước, liền đi tới ban công, ân cần nói với Vân Phiếm Phiếm: "Nhĩ Nhĩ, tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi."

Vừa mở miệng là gọi Nhĩ Nhĩ, Vân Phiếm Phiếm nhìn cô ta một cái.

Sau đó cô nhìn xuống chân cô ta, cô ta đang dẫm lên tấm thảm tập yoga của cô.

Thấy ánh mắt của cô, Hứa Cam lập tức dịch chân ra, bộ dáng ăn năn xin lỗi: "Thực xin lỗi, không cẩn thận dẫm phải tấm thảm yoga của cậu rồi, tôi không phải cố ý đâu, chỉ muốn gọi cậu vào tắm mà thôi, bằng không tôi đền cậu cái khác nhé?"

Phan Khả ở trong phòng nghe được thanh âm liền vội vàng chạy ra xem.


Thấy Vân Phiếm Phiếm đang ngồi trên tấm thảm, mà Hứa Cam lại có vẻ hoảng loạn đứng ở bên cạnh, bên trên tấm yoga còn có một dấu chân, cô ấy lập tức liền hiểu rõ mọi chuyện.

Tiểu Bạch Thái trong đầu rầm rì một tiếng, nói: "Thứ này tuyệt đối là cố ý!"

Vân Phiếm Phiếm cho dù có ngu đi nữa thì cũng không có khả năng tin tưởng lời nói dối vụng về này.

Bất quá Hứa Cam cũng chỉ diễn cho Phan Khả xem, trong khoảng thời gian qua, cô ta đã phi thường hiểu rõ Phan Khả, Phan Khả chính là một người rất dễ mềm lòng, chỉ cần cô chịu thua thì đối phương nhất định sẽ tin tưởng lời cô ta nói.

Mà bộ dáng vô tội lúc này của cô ta hiển nhiên cũng đã làm cho Phan Khả thật sự tin.

Nếu cô lại so đo thì chính là vô cơ gây rối.

Trong lòng Vân Phiếm Phiếm có ý tưởng, cô đứng lên, cầm lấy tấm thảm yoga, thập phần yêu quý nâng niu nó, sau đó vỗ vỗ bụi bẩn ở bên trên.


"Ừ, lần sau cẩn thận một chút là được, tấm thảm yoga này là mẹ tôi mua từ nước ngoài về cho tôi, giá cả không phải là vấn đề, chỉ có điều đây là quà sinh nhật mà bà ấy tặng tôi thôi."

Mua ở nước ngoài, giá cả không phải là vấn đề.

Vừa nghe liền biết là rất đắt, còn là quà sinh nhật.

Lại nhìn bộ dáng vô cùng đau lòng của Vân Phiếm Phiếm, Phan Khả nói: "Lần sau bọn tôi sẽ cẩn thận hơn."

Không phải là 'tôi' mà là 'bọn tôi'.

Hứa Cam nhìn Vân Phiếm Phiếm, cô cao hơn cô ta một chút, đứng ở ban công nhìn giống như trăng sáng.

Lập tức liền có thể so sánh được mình không bằng người ta.

Vốn ưu thế đang nằm bên mình, lúc này lại bị cô đoạt đi một cách dễ dàng.

Hứa Cam lại vội vàng nói một câu 'thực xin lỗi', sau đó liền đi vào bên trong.

Vân Phiếm Phiếm không tập yoga nữa, vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc này mới nhớ tới hình như mình vẫn chưa tiếp thu cốt truyện về Giang Kiệu, cô lập tức bảo Tiểu Bạch Thái truyền tới.

Giang Kiệu lớn hơn cô hai tuổi, năm nay học năm ba.

Sinh hoạt của hắn cũng không phải rất đầy đủ, sinh ra không được bao lâu đã bị vứt bỏ, sau đó lại được một kẻ lưu lạc nuôi lớn.

Kẻ lưu lạc kia vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, không có chỗ ở cố định, sau khi nhặt được hắn thì chỉ muốn yên ổn mà sống, cuối cùng liền tới một thôn xóm nghèo để định cư.

Người ở đó đều là cô nhi, có người đã lớn, có người vẫn còn rất nhỏ, kẻ lưu lạc liền mang theo Giang Kiệu sống những ngày tiếp theo ở nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện