Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————–

Vân Phiếm Phiếm gặp được hắn mới thấy an tâm, lúc sau cô liền đi tới văn phòng của giáo sư Dương.

Lần trước cô với giáo sư Dương đã hàn huyên qua WeChat rất nhiều lần, cô nói với ông là thành tích của Cố Lê rất tốt, nhưng gia cảnh lại có chút khó khăn, hy vọng sau này ông có thể giúp đỡ hắn.

Giáo sư Dương cũng là một người yêu thích nhân tài, sau khi tra xét điểm thi của Cố Lê xong, ông cũng cảm thấy hắn rõ ràng có thể tới một trường học tốt hơn.

Sau đó ông đã đáp ứng lời đề nghị của Vân Phiếm Phiếm.

Trước khi cô rời đi, giáo sư Dương còn trêu chọc một câu: “Người này có quan hệ gì với cháu mà cháu phải để bụng như vậy?”

Vân Phiếm Phiếm có thể nói đây là mục tiêu của cô sao? Tất nhiên là không thể, vì thế cô đành phải trả lời: “Một người bạn ạ.”

Từ trường học rời đi, cô đều cúi đầu xuống, không chú ý tới phía trước có người đang đứng, cô cứ thế mà đi thẳng về phía trước, đụng phải người đối phương khiến đồ trêи tay người đó rơi hết xuống đất.

Vân Phiếm Phiếm vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, ai ngờ đối phương cũng ngồi xuống, hai người khó tránh khỏi đụng phải tay nhau, cô lại nhanh chóng rụt tay về, đồ vừa mới nhặt lên cũng rơi hết xuống đất.

Đối phương cũng không để ý, bàn tay hơi lạnh kia vẫn tiếp tục nhặt đồ dưới đất lên.

Cô ngẩng đầu, vừa định xin lỗi thì lại thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Tóc mái của hắn đã cắt đi một chút, cũng không che khuất đôi mắt nữa, bên trong đôi con ngươi màu đen không có lấy một chút gợn sóng.

Trùng hợp thật, cô lại gặp phải Cố Lê.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy may mắn là lần này mình đã đội tóc giả, cô lại che đến kín mít như vậy, mà lúc Cố Lê thấy cô cũng là trong con hẻm lúc đánh nhau kia, hẳn là hắn cũng không nhận ra cô đâu.

Cô hạ giọng nói: “Rất xin lỗi.”

Tầm mắt Cố Lê dừng ở trêи người cô, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Ừ.”

Trong đầu toàn bộ đều là bàn tay ban nãy của cô, móng tay hồng hào tự nhiên, được cắt dũa rất chỉnh tề tinh tế, ngón tay cũng trắng nõn thon dài, nhỏ nhắn giống như nụ hoa vậy.

Cô còn nghĩ cải trang như vậy thì hắn thật sự không nhìn ra sao?

Từ trước khi cô đâm vào hắn thì hắn đã nhận ra rồi, thế nhưng cô vẫn luôn không phát hiện ra hắn, hắn cứ như vậy mà nhìn cô đụng phải mình, một khắc thân thể chạm vào nhau kia, thân thể mềm mại ấy tức khắc làm rung động tất cả các giác quan của hắn.

Kỳ nghỉ hè này hắn không có đi làm thêm, cho nên lúc khai giảng cô mới gấp không chờ được mà tới đây sao?

Ngay cả hắn học trường nào cô cũng biết.

Cố Lê lớn lên rất đẹp trai, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ, cả ngày đều làm việc một mình, các cô gái thích nhất là những nam sinh như vậy, cho dù hắn có yên tĩnh như một bức tranh đi chăng nữa thì cũng chính là cảnh đẹp ý vui, đi dạo ở trong trường thôi cũng đủ để hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của nữ sinh.

Mà thành tích của hắn cũng tốt, cũng coi như là nhân vật có tên trêи bảng vàng của trường.

Sau đó lúc Cố Lê điền bảng biểu thì không biết là ai đã tiết lộ tài khoản QQ của hắn ra ngoài, trong nhất thời, một truyền mười, mười truyền trăm, có một số nữ sinh liền nóng lòng muốn thử thêm bạn với hắn, lại không có một ai được chấp nhận.

Vân Phiếm Phiếm ngẫu nhiên sẽ tới trường học đứng ở một góc nhìn hắn, cũng nghe được hai nữ sinh đang đàm luận về chuyện của Cố Lê.

Cô nghĩ thầm, cứ tiếp tục như thế này thì cũng có chút phiền, nếu có thể biết được QQ của Cố Lê thì có thể dễ dàng nắm bắt động thái của hắn hơn.

Vân Phiếm Phiếm liền đi ra ngoài, hỏi hai nữ sinh kia tài khoản QQ.

Cô ăn mặc thần thần bí bí, lại muốn tài khoản QQ, hai nữ sinh đương nhiên không muốn đưa, Vân Phiếm Phiếm muốn đưa tiền nhưng lại sợ nữ sinh không dám nhận, cuối cùng nhớ tới trong túi mình còn có mấy thỏi son môi chưa bóc nhãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện