Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
Chờ tới khi Cố Lê thi xong thì đã là giữa trưa.
Đoàn làm phim phát cơm hộp cho diễn viên, trợ lý của Vân Phiếm Phiếm giúp cô mở hộp cơm ra, Vân Phiếm Phiếm nhìn thức ăn phong phú bên trong liền theo bản năng muốn chụp lại gửi cho Cố Lê xem, nhưng sau đó lại nghĩ tới mình còn là học sinh, nếu chụp cái này thì sẽ dễ bị lộ quá.
Nhưng mà cô lại nhịn không được muốn chia sẻ.
Từ sau khi trở thành bạn tốt của Cố Lê, cô có chuyện gì cũng nói với hắn, dẫn tới hiện tại đã trở thành một thói quen.
Chỉ là một hộp cơm mà thôi, ở trường cũng có thể ăn được, hắn hẳn là sẽ không nhận ra cái gì đâu nhỉ? Vân Phiếm Phiếm liền đem hình gửi qua, kèm theo một tin nhắn: Cơm trưa của tớ.
Cố Lê rất thích cái cảm giác cô có cái gì cũng nói cho mình này.
Hắn nhìn nhìn bức hình, sau đó trả lời lại: Ăn cơm nghiêm túc.
Vân Phiếm Phiếm muốn bỏ điện thoại xuống để ăn cơm, lại nghĩ tới chuyện thi cử liền hỏi hắn: Cậu thi xong rồi sao?
Cố Lê: Hôm nay chỉ thi hai môn, mấy môn còn lại thi vào sáng mai.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Cố lên nha~
Cố Lê: Ừ.
Không phải cố lên, mà nhất định phải lấy được hạng nhất.
Đôi mắt Cố Lê ánh lên một tia quang mang.
…………
Vân Phiếm Phiếm vốn tính toán sau khi quay xong sẽ tới nhà hàng hôm trước thỉnh cầu vị đầu bếp kia học làm món tôm, nhưng mà kế hoạch lại bất ngờ thay đổi.
[Điệp ảnh giai nhân] có một phân cảnh phải quay ở trêи núi, đoàn làm phim đã sớm chuẩn bị địa điểm, buổi chiều đạo diễn cũng đã thông báo xong với bên đó, khả năng là tới tối sẽ phải lên đó quay chụp.
Vốn dĩ có thể dựa vào phần hậu kỳ để làm bối cảnh, thế nhưng đoạn phim quay ở trêи núi phải quay một đoạn thời gian khá dài, nếu toàn bộ đều dựa vào hậu kỳ thì hiệu quả của phim chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Vì thế nên đoàn phim mới quyết định để tất cả diễn viên cùng nhau qua đó quay.
Vân Phiếm Phiếm là nữ chính cho nên cô chắc chắn phải đi.
Cô cũng không nghĩ là chuyện lại xảy đến gấp gáp như vậy, chờ tới khi cô về nhà thu dọn hành lý xong, vốn muốn nhắn cho Cố Lê một câu nhưng cô lại chẳng có cái cớ gì, với Cố Lê thì cô vẫn còn đang đi học, chắc chắn không thể nói là cô đi du lịch được.
Dù sao thì cũng chỉ có một tuần mà thôi, cô có thể liên lạc với Cố Lê thông qua điện thoại mà.
Nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm liền đem chuyện này đè xuống đáy lòng.
Buổi tối cả đoàn đã lên tới núi, bên kia là một ngọn núi lớn, đều là núi sâu rừng già, không khí trong lành tươi mát, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, khắp nơi đều tràn ngập màu xanh của cỏ lá trông cực kì đẹp mắt.
Nơi này cách nội thành khá xa, căn bản là không có khách sạn để ở, gần đó chỉ có một thôn làng nhỏ.
Đạo diễn đi vào trong thôn thuê mấy căn nhà để ở, an bài diễn viên cùng nhân viên công tác xuống.
Hoàn cảnh nơi này căn bản không thể so được với thành phố, có diễn viên còn chịu không nổi mà oán giận vài câu, đạo diễn liền dứt khoát nói ở được thì ở không được thì thôi, lúc này diễn viên đó mới không dám kêu than nữa.
Lúc Vân Phiếm Phiếm ở trong sơn động, thứ gì cũng không có, sau đó mới dần dần tự mình cải tạo một chút, cho nên cô đã sớm thích ứng được với hoàn cảnh khắc nghiệt này, nơi này ít ra còn có giường ngủ, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Giang Điềm thấy cô không hề kêu ca tiếng nào, lại nhìn bộ dáng nữ phụ số ba đang oán khí đùng đùng kia, thầm nghĩ ngay cả Hứa Vi Nùng người ta còn chưa ghét bỏ, những người này thế mà còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ, thật là thân thể cao quý quá cơ.
Cơm chiều cũng là do thôn dân làm, cả đoàn làm phim tụ lại thành một bàn lớn để ăn cơm.
Đồ ăn tương đối thanh đạm, có người chỉ ăn được một miếng là không hề động đũa nữa.
Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng không mấy hứng thú của bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới hình như trong balo của mình có một chai nước tương, lập tức đứng dậy đi về phòng. Một đám người nhìn thấy cô đứng dậy còn tưởng rằng là cô ăn không vô.
#Do not reup#
– —————————–
Chờ tới khi Cố Lê thi xong thì đã là giữa trưa.
Đoàn làm phim phát cơm hộp cho diễn viên, trợ lý của Vân Phiếm Phiếm giúp cô mở hộp cơm ra, Vân Phiếm Phiếm nhìn thức ăn phong phú bên trong liền theo bản năng muốn chụp lại gửi cho Cố Lê xem, nhưng sau đó lại nghĩ tới mình còn là học sinh, nếu chụp cái này thì sẽ dễ bị lộ quá.
Nhưng mà cô lại nhịn không được muốn chia sẻ.
Từ sau khi trở thành bạn tốt của Cố Lê, cô có chuyện gì cũng nói với hắn, dẫn tới hiện tại đã trở thành một thói quen.
Chỉ là một hộp cơm mà thôi, ở trường cũng có thể ăn được, hắn hẳn là sẽ không nhận ra cái gì đâu nhỉ? Vân Phiếm Phiếm liền đem hình gửi qua, kèm theo một tin nhắn: Cơm trưa của tớ.
Cố Lê rất thích cái cảm giác cô có cái gì cũng nói cho mình này.
Hắn nhìn nhìn bức hình, sau đó trả lời lại: Ăn cơm nghiêm túc.
Vân Phiếm Phiếm muốn bỏ điện thoại xuống để ăn cơm, lại nghĩ tới chuyện thi cử liền hỏi hắn: Cậu thi xong rồi sao?
Cố Lê: Hôm nay chỉ thi hai môn, mấy môn còn lại thi vào sáng mai.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Cố lên nha~
Cố Lê: Ừ.
Không phải cố lên, mà nhất định phải lấy được hạng nhất.
Đôi mắt Cố Lê ánh lên một tia quang mang.
…………
Vân Phiếm Phiếm vốn tính toán sau khi quay xong sẽ tới nhà hàng hôm trước thỉnh cầu vị đầu bếp kia học làm món tôm, nhưng mà kế hoạch lại bất ngờ thay đổi.
[Điệp ảnh giai nhân] có một phân cảnh phải quay ở trêи núi, đoàn làm phim đã sớm chuẩn bị địa điểm, buổi chiều đạo diễn cũng đã thông báo xong với bên đó, khả năng là tới tối sẽ phải lên đó quay chụp.
Vốn dĩ có thể dựa vào phần hậu kỳ để làm bối cảnh, thế nhưng đoạn phim quay ở trêи núi phải quay một đoạn thời gian khá dài, nếu toàn bộ đều dựa vào hậu kỳ thì hiệu quả của phim chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Vì thế nên đoàn phim mới quyết định để tất cả diễn viên cùng nhau qua đó quay.
Vân Phiếm Phiếm là nữ chính cho nên cô chắc chắn phải đi.
Cô cũng không nghĩ là chuyện lại xảy đến gấp gáp như vậy, chờ tới khi cô về nhà thu dọn hành lý xong, vốn muốn nhắn cho Cố Lê một câu nhưng cô lại chẳng có cái cớ gì, với Cố Lê thì cô vẫn còn đang đi học, chắc chắn không thể nói là cô đi du lịch được.
Dù sao thì cũng chỉ có một tuần mà thôi, cô có thể liên lạc với Cố Lê thông qua điện thoại mà.
Nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm liền đem chuyện này đè xuống đáy lòng.
Buổi tối cả đoàn đã lên tới núi, bên kia là một ngọn núi lớn, đều là núi sâu rừng già, không khí trong lành tươi mát, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, khắp nơi đều tràn ngập màu xanh của cỏ lá trông cực kì đẹp mắt.
Nơi này cách nội thành khá xa, căn bản là không có khách sạn để ở, gần đó chỉ có một thôn làng nhỏ.
Đạo diễn đi vào trong thôn thuê mấy căn nhà để ở, an bài diễn viên cùng nhân viên công tác xuống.
Hoàn cảnh nơi này căn bản không thể so được với thành phố, có diễn viên còn chịu không nổi mà oán giận vài câu, đạo diễn liền dứt khoát nói ở được thì ở không được thì thôi, lúc này diễn viên đó mới không dám kêu than nữa.
Lúc Vân Phiếm Phiếm ở trong sơn động, thứ gì cũng không có, sau đó mới dần dần tự mình cải tạo một chút, cho nên cô đã sớm thích ứng được với hoàn cảnh khắc nghiệt này, nơi này ít ra còn có giường ngủ, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Giang Điềm thấy cô không hề kêu ca tiếng nào, lại nhìn bộ dáng nữ phụ số ba đang oán khí đùng đùng kia, thầm nghĩ ngay cả Hứa Vi Nùng người ta còn chưa ghét bỏ, những người này thế mà còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ, thật là thân thể cao quý quá cơ.
Cơm chiều cũng là do thôn dân làm, cả đoàn làm phim tụ lại thành một bàn lớn để ăn cơm.
Đồ ăn tương đối thanh đạm, có người chỉ ăn được một miếng là không hề động đũa nữa.
Vân Phiếm Phiếm thấy bộ dáng không mấy hứng thú của bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới hình như trong balo của mình có một chai nước tương, lập tức đứng dậy đi về phòng. Một đám người nhìn thấy cô đứng dậy còn tưởng rằng là cô ăn không vô.
Danh sách chương