Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Cô đánh mất Cố Lê rồi.

Cô không biết nên đi đâu để tìm hắn.

Vân Phiếm Phiếm vô cùng mờ mịt, lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy khiến cô không biết nên làm như thế nào.

Cho tới nay, cô cho rằng chỉ cần giảm bớt áp lực cho Cố Lê, để hắn không cần phải sống khó khăn như trước là được. Nhưng cô lại không đoán trước được chuyện sống chết, không đoán được bà nội sẽ rời khỏi hắn, cũng không đoán được hắn sẽ tìm cô.Lúc ấy cô cái gì cũng không biết, hiện tại đã biết rồi thì Cố Lê lại không thấy nữa.

Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn mua lại căn phòng này.

Rốt cuộc thì đây cũng là nơi hắn và bà nội đã sinh sống lâu như vậy.

Cô không có biện pháp tìm Cố Lê, chỉ có thể hy vọng Cố Lê nhìn thấy tin nhắn của mình.

Vân Phiếm Phiếm đứng ở cửa, lấy điện thoại ra chụp lại nhà hắn rồi gửi cho Cố Lê.

Bên dưới còn thêm một câu: Tớ tới nhà cậu rồi, đã thấy được những thứ trong phòng cậu. Tất cả những việc đó đều không phải cậu sau, tớ cũng không có ý muốn trách cậu. Cố Lê, tớ thực sự quan tâm cậu.

Cô không biết hắn có thấy hay không, nhưng những lời này đều là lời nói thật lòng của cô.

Cô bước vào thế giới này, chỉ vì một mình hắn mà đến.

Sau đó, Vân Phiếm Phiếm vẫn như cũ mỗi ngày nhắn tin cho hắn, giống như trước kia từng lui tới, cô chỉ ôm một loại hy vọng sẽ có một ngày hắn nhìn thấy, cho dù là lâu tới bao nhiêu cũng được, cô vẫn sẽ chờ hắn.

…….

Trong phòng bếp của một khách sạn, thiếu niên đã rửa rất nhiều cái bát.

Đôi tay từng dùng để viết chữ kia, hiện tại lại biến thành tay để rửa bát.

Liên tục rửa bát một ngày một đêm, có bọt nước bắn tới sườn mặt của hắn, trêи tay hắn toàn là xà phòng, hắn cũng chỉ có thể dùng khuỷu tay lau bọt nước trêи mặt.

Một ngày không ăn cơm khiến sắc mặt hắn có chút tái nhợt.

Đầu bếp rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, đứng ở cửa gọi hắn: “Cậu nhóc, vì học một món ăn không thể truyền ra ngoài mà đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, không đáng đâu.”

Thiếu niên không nói gì, lông mi vẫn rũ xuống tiếp tục làm việc.

Đầu bếp thấy hắn kiên quyết như vậy liền cảm thấy mình thua rồi, ông còn chưa từng thấy đứa nào như hắn đâu.

“Được rồi, phá lệ một lần đi. Cậu không cần rửa nữa, lau tay rồi ra đây với tôi.”

Thiếu niên nghe đến đây, vẻ mặt chết lặng cuối cùng cũng có chút biểu tình.

Một tia nhẹ nhàng hiện lên nơi đáy mắt hắn, sau đó lại biến mất giống như bọt nước.

Hắn đứng dậy, rửa tay ở cái vòi nước bên cạnh.

Rửa tay xong, hắn liền nhìn ngón tay mình đến xuất thần.

Ngón tay hắn thon dài, bởi vì có chút gầy cho nên có thể nhìn thấy rõ khớp xương rõ ràng. Do cầm bút thường xuyên mà trêи ngón tay còn có vết chai, nhưng nhìn tổng thể thì không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm.

Nếu lúc này có người nhìn thấy bàn tay này của hắn, nhất định sẽ khen đây mà một đôi tay đẹp.

Nhưng trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện ngón tay phấn nộn mượt mà kia.

Cố Lê mím chặt môi, tắt vòi nước đi.

Hắn vẩy vẩy nước trêи đầu ngón tay, sau đó đứng thẳng người, xoay người đi ra ngoài.

Lúc hắn đi vào trong, đầu bếp đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, trêи thớt là tôm đã được xử lý xong, còn có đủ loại gia vị, nồi niêu trong bếp cũng có đủ loại kiểu dáng, lớn nhỏ không đồng nhất.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Cố Lê vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, chờ đến khi tắt bếp, một đĩa tôm đã được hoàn thành xong.

Đầu bếp đem nước sốt ở bên cạnh rưới lên trêи đĩa tôm.

Hình dạng gần như giống hệt với hình ảnh hôm nọ cô gửi.

“Thế nào? Học được chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện