Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————–
Trong lúc nhất thời, cô có chút tò mò. Nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là đồ đạc cá nhân của Cố Lê, không được sự cho phép của hắn mà tự tiện động vào thì cũng không hay lắm, vì thế cho nên chỉ có thể nén sự tò mò lại, chờ Cố Lê tắm rửa xong.
Nằm ở trêи giường được một, hai phút, cô mới nghe thấy tiếng bước chân.. Đọc Truyện
Sau đó đứng dậy, liền thấy Cố Lê đang vừa lau tóc vừa đi về phía mình.
Hắn còn chưa tới gần mà cô đã cảm giác được hàn ý.
Vì thế cô duỗi tay, sờ sờ tay hắn.
Có chút lạnh.
Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: “Anh… anh tắm nước lạnh?”
Cố Lê gật đầu: “Nước nóng không đủ, hơn nữa…”
Hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút quỷ dị. Gương mặt vốn có sắc hồng của hắn bởi vì tắm nước lạnh xong mà lại trở nên trắng bệch.
Nghe hắn nói vậy, Vân Phiếm Phiếm sợ hắn cảm lạnh liền nhanh chóng nói: “Anh mau tới đây năm đi.”
Cố Lê lắc đầu, nói: “Chờ em tắm xong đã.”
Hắn đưa Vân Phiếm Phiếm vào buồng vệ sinh, buồng vệ sinh có chút nhỏ, nhưng mà miễn cưỡng có thể dùng được.
Hắn giúp cô chỉnh nước nóng xong liền đem quần áo đặt ở bên trong cho cô.
“Em tắm đi, có chuyện gì thì gọi anh.”
Ngụ ý chính là hắn sẽ đứng ở bên ngoài đợi.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thân thể đơn bạc của hắn, thật sự khó có thể tưởng tượng được hắn làm thế nào mà có thể tắm bằng nước lạnh.
Cô đứng trước mặt Cố Lê, bắt đầu cởi quần áo.
Động tác lau tóc của Cố Lê dừng một chút, thấy cô đã cởi khăn quàng cổ xuống, sau đó lại tới áo khoác.
Cô mặc áo lông nhung nên chỉ cảm thấy đáng yêu, cũng không cảm thấy béo. Lúc này cởi áo khoác ra liền trông càng gầy yếu hơn.
Sau đó Cố Lê liền nói đùa: “Em là muốn tắm trước mặt anh?”
Vừa dứt lời, Vân Phiếm Phiếm liền cầm áo khoác đi tới trước mặt hắn, nhón chân khoác áo khoác lên người hắn.
Áo khoác rất ấm, mang theo nhiệt độ cơ thể của cô. Sau khi khoác lên người hắn liền xua đi hàn ý ở trêи người hắn.
Sau khi cô làm xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đèn trong nhà không được sáng làm, nửa khuôn mặt của cô đều ẩn ở trong bóng đêm, nửa còn lại được ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới. Cho dù là như vậy, gương mặt ấy vẫn trắng nõn tinh xảo khó có thể bỏ qua.
Giờ phút này, gương mặt kia đều tràn đầy vẻ quan tâm, là quan tâm hắn.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, cô đều đối với hắn tốt như vậy.
Cố Lê cảm thấy có một cỗ tình ɖu͙ƈ khó nhịn đang lưu chuyển khắp người, nhắc nhở hắn nên làm chút gì đó.
Hắn không nhìn Vân Phiếm Phiếm nữa, chỉ nói: “Đi tắm đi.”
Cô liền đóng cửa lại.
Không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước.
Xuyên qua cửa kính, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô ở bên trong, nhất cử nhất động của cô hắn đều có thể nhìn thấy, tuy rằng cũng chẳng rõ ràng gì.
Cố Lê nhẹ nhàng tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng suy nghĩ.
Thật lâu sau, Vân Phiếm Phiếm đã tắm xong đi ra.
Sợ nước ấm không đủ, lại sợ Cố Lê ở bên ngoài chờ lâu cho nên Vân Phiếm Phiếm cũng không có gội đầu, chỉ cuốn tóc lên rồi tắm rửa qua.
Mặt cô bị hơi nước hun đến đỏ hồng, cần cổ trắng nõn còn có thể nhìn thấy cả mạch máu như ẩn như hiện, cả người hoàn toàn là một bộ dáng nhuyễn manh vô hại.
Cảm xúc trong mắt Cố Lê quay cuồng, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại chẳng hề phát hiện, thấy cái khăn trắng vẫn còn chùm ở trêи đầu hắn, giọt nước vẫn còn nhỏ xuống một chút, chưa có khô hẳn, Vân Phiếm Phiếm liền chủ động nói: “Em giúp anh lau tóc.”
Hắn chậm rãi gật đầu: “Ừm.”
Hai người cùng nhau đi tới mép giường, Vân Phiếm Phiếm ngồi trêи giường, còn hắn ngồi ở trêи cái ghế nhỏ.
#Do not reup#
– ————————–
Trong lúc nhất thời, cô có chút tò mò. Nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là đồ đạc cá nhân của Cố Lê, không được sự cho phép của hắn mà tự tiện động vào thì cũng không hay lắm, vì thế cho nên chỉ có thể nén sự tò mò lại, chờ Cố Lê tắm rửa xong.
Nằm ở trêи giường được một, hai phút, cô mới nghe thấy tiếng bước chân.. Đọc Truyện
Sau đó đứng dậy, liền thấy Cố Lê đang vừa lau tóc vừa đi về phía mình.
Hắn còn chưa tới gần mà cô đã cảm giác được hàn ý.
Vì thế cô duỗi tay, sờ sờ tay hắn.
Có chút lạnh.
Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: “Anh… anh tắm nước lạnh?”
Cố Lê gật đầu: “Nước nóng không đủ, hơn nữa…”
Hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút quỷ dị. Gương mặt vốn có sắc hồng của hắn bởi vì tắm nước lạnh xong mà lại trở nên trắng bệch.
Nghe hắn nói vậy, Vân Phiếm Phiếm sợ hắn cảm lạnh liền nhanh chóng nói: “Anh mau tới đây năm đi.”
Cố Lê lắc đầu, nói: “Chờ em tắm xong đã.”
Hắn đưa Vân Phiếm Phiếm vào buồng vệ sinh, buồng vệ sinh có chút nhỏ, nhưng mà miễn cưỡng có thể dùng được.
Hắn giúp cô chỉnh nước nóng xong liền đem quần áo đặt ở bên trong cho cô.
“Em tắm đi, có chuyện gì thì gọi anh.”
Ngụ ý chính là hắn sẽ đứng ở bên ngoài đợi.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thân thể đơn bạc của hắn, thật sự khó có thể tưởng tượng được hắn làm thế nào mà có thể tắm bằng nước lạnh.
Cô đứng trước mặt Cố Lê, bắt đầu cởi quần áo.
Động tác lau tóc của Cố Lê dừng một chút, thấy cô đã cởi khăn quàng cổ xuống, sau đó lại tới áo khoác.
Cô mặc áo lông nhung nên chỉ cảm thấy đáng yêu, cũng không cảm thấy béo. Lúc này cởi áo khoác ra liền trông càng gầy yếu hơn.
Sau đó Cố Lê liền nói đùa: “Em là muốn tắm trước mặt anh?”
Vừa dứt lời, Vân Phiếm Phiếm liền cầm áo khoác đi tới trước mặt hắn, nhón chân khoác áo khoác lên người hắn.
Áo khoác rất ấm, mang theo nhiệt độ cơ thể của cô. Sau khi khoác lên người hắn liền xua đi hàn ý ở trêи người hắn.
Sau khi cô làm xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, đèn trong nhà không được sáng làm, nửa khuôn mặt của cô đều ẩn ở trong bóng đêm, nửa còn lại được ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới. Cho dù là như vậy, gương mặt ấy vẫn trắng nõn tinh xảo khó có thể bỏ qua.
Giờ phút này, gương mặt kia đều tràn đầy vẻ quan tâm, là quan tâm hắn.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, cô đều đối với hắn tốt như vậy.
Cố Lê cảm thấy có một cỗ tình ɖu͙ƈ khó nhịn đang lưu chuyển khắp người, nhắc nhở hắn nên làm chút gì đó.
Hắn không nhìn Vân Phiếm Phiếm nữa, chỉ nói: “Đi tắm đi.”
Cô liền đóng cửa lại.
Không bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước.
Xuyên qua cửa kính, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô ở bên trong, nhất cử nhất động của cô hắn đều có thể nhìn thấy, tuy rằng cũng chẳng rõ ràng gì.
Cố Lê nhẹ nhàng tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng suy nghĩ.
Thật lâu sau, Vân Phiếm Phiếm đã tắm xong đi ra.
Sợ nước ấm không đủ, lại sợ Cố Lê ở bên ngoài chờ lâu cho nên Vân Phiếm Phiếm cũng không có gội đầu, chỉ cuốn tóc lên rồi tắm rửa qua.
Mặt cô bị hơi nước hun đến đỏ hồng, cần cổ trắng nõn còn có thể nhìn thấy cả mạch máu như ẩn như hiện, cả người hoàn toàn là một bộ dáng nhuyễn manh vô hại.
Cảm xúc trong mắt Cố Lê quay cuồng, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại chẳng hề phát hiện, thấy cái khăn trắng vẫn còn chùm ở trêи đầu hắn, giọt nước vẫn còn nhỏ xuống một chút, chưa có khô hẳn, Vân Phiếm Phiếm liền chủ động nói: “Em giúp anh lau tóc.”
Hắn chậm rãi gật đầu: “Ừm.”
Hai người cùng nhau đi tới mép giường, Vân Phiếm Phiếm ngồi trêи giường, còn hắn ngồi ở trêи cái ghế nhỏ.
Danh sách chương