Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.

Hắn hung hăng đuổi theo Bạch Vi Vi, thề sẽ bóp cổ cô cho đến chết.

Kết quả vừa đẩy cửa phòng Bạch Vi Vi ra, thấy Bạch Vi Vi đang trang điểm liền hoảng sợ.

Dù sao thì kem nền, kem che khuyết điểm, chì kẻ mày, các bước đều rối tung cả lên.

Khuôn mặt càng cuống quít, càng trang điểm không tốt.

Cái này đang làm gì vậy? Hà Bạc An còn đang tức giận không giọng điệu đặc biệt u ám nói: "Bạch Vi Vi, cô làm sao vậy?"

Khi Bạch Vi Vi nghe thấy giọng nói của hắn, thỏi son trong tay khẽ vụt, trượt ra khỏi môi, trực tiếp bôi lên má cô.

Vừa nhìn thấy là Hà Bạc An, cô lập tức mặt lạnh, "Anh về rồi."

Đây là thái độ thường ngày của Bạch Vi Vi đối với hắn.

Tự phụ và kiêu ngạo, khó chịu.

Mà Bạch Vi Vi hôm nay, Hà Bạc Ân nhìn cô trang điểm lộn xộn, khóe miệng không khỏi giật giật, cũng nhận thấy ngón tay cô lúc nào cũng run rẩy, tựa hồ đang chột dạ.
Chẳng lẽ Bạch Vi Vi lúc nào đối mặt với hắn cũng căng thẳng như vậy sao?

Cô rõ ràng là một người phụ nữ lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy.

Ánh mắt Bạch Vi Vi đột nhiên thay đổi, cô nhìn xuống thân thể hắn, sau đó đỏ mặt, nhắm mắt lại, càng siết chặt ngón tay hơn.

Hà Bạc Ân để ý thấy lạnh toát, khi nhìn xuống đã thấy hắn lõa thể.

Hắn rất bình tĩnh đi đến bên Bạch Vi Vi, kéo chăn bông trên giường cô, quấn lấy người.

Bạch Vi Vi cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào.

Giống như con mồi đáng thương của sư tử, chỉ thấy rùng mình.

Hà Bạc An chú ý đến chi tiết này, bỗng nhiên những sự sỉ nhục trong lòng tan biến.

Hóa ra Bạch Vi Vi sợ hắn.

Hắn trừng mắt nhìn Bạch Vi Vi, "Nếu cô bị bệnh thì đi khám bệnh, sau này đừng gọi điện cho tôi nửa đêm, tôi khó chịu như người bị treo cổ, cô biết không?"
Hà Bạc An nói xong liền chú ý tới Bạch Vi Vi.

Khi biết cô nghe được câu này, ửng hồng trên mặt cô đã biến mất, chỉ còn lại là màu trắng nhợt nhạt.

Hắn có thể điều khiển cảm xúc của cô theo ý muốn.

Hà Bạc An cười lạnh, xoay người rời đi.

Thích hắn người nhiều như vậy, Bạch Vi Vi tính là gì.

Nếu không phải lúc trước cô chèn ép hắn, hắn cũng sẽ không chán ghét cô như thế.

Hà Bạc An bước tới cửa chợt nghĩ quần áo không có, hắn mặc cái gì?

Hắn gọi cho Tiểu Mục, "Mang cho tôi một bộ quần áo, cùng một chiếc mũ và kính râm."

Tiểu Mục làm ngay, liền lái xe đến, thấy Hà Bạc mở cửa, ánh mắt nhìn thẳng.

Hà Bạc An không có quần áo mặc?

Hắn hiểu rõ nhất về Hà Bạc An và Bạch Vi Vi, tuy rằng hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng không phải là hôn nhân thật.

Chẳng lẽ đêm qua Hà Bạc An đột nhiên nghĩ thoáng rồi?
Sau khi Hà Bạc An lấy quần áo, đuổi Tiểu Mục ra ngoài, sau đó nhanh chóng thay quần áo, đeo kính râm và đội mũ.

Lúc đi ra ngoài, Bạch Vi Vi đột nhiên từ trên lầu chạy theo.

Cô vẫn chưa khỏe, đi đường lung lay như sắp ngã, đuổi tới cổng liền ngã một phát.

Hà Bạc An lên xe, Tiểu Mục có chút ngượng ngùng, "An Ca? Có muốn đi xuống xem một chút không?"

Hà Bạc An nhíu mày, "Lái xe, cậu quan tâm nữ nhân kia làm gì?"

Đêm qua hắn mềm lòng với cô, khẳng định là não động.

Chẳng lẽ nữ nhân kia cho là hắn đối tốt với cô một chút, liền có thể đạp trên mũi hắn rồi?

Nằm mơ.

Xe bụi bay mà đi.

Hệ thống cùng Bạch Vi Vi: "..."

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Nam Chủ xấu xa như vậy.

Bạch Vi Vi từ dưới đất bò dậy sờ trán, cơn sốt đã giảm bớt.

Cô ăn cơm no trước, uống thuốc lại rồi tắm rửa sạch sẽ, mới ngồi vào máy tính.
Cô mở các diễn đàn lớn và bắt đầu xắn tay áo để viết tin tức!

"kình bạo, Hà mỗ nào đó là vua màn ảnh, vậy mà tiểu bạch kiểm ăn bám, đã sớm bị phú bà bao nuôi. . . »
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện