Edit: Na

Beta: LoBe

* * *

Từ khi hoàng thượng ra lệnh cho người đem Bạch Vi Vi ném xuống ao, rất nhiều người khác phạt Bạch Vi Vi cũng đều là ném vào trong nước.

"Dạ, nương nương."

Mấy tên thái giám ngay lập tức xông tới bắt lấy Bạch Vi Vi, trực tiếp ném cô xuống hồ sen bên cạnh.

Lúc Bạch Vi Vi rơi xuống nước, nghe được âm thanh nhắc nhở quen thuộc.

【Đinh, nam chủ tới.】

Bạch Vi Vi giả vờ không biết bơi, giãy giụa vài giây trong nước, mới duỗi tay bắt lấy một gốc hoa sen bên cạnh, ngẩng đầu lên.

Cô khẽ ho khan vài tiếng, một vòng nữ nhân vây quanh phía trước, nhưng đứng ở giữa là nam tử mặc long bào, hiển nhiên đây là mục tiêu công lược của cô.

Âm thanh ho khan tựa như hấp dẫn sự chú ý của những người đó.



Thần phi nhớ ra nói: "Hoàng Thượng, Bạch muội muội tính tình thật sự quá mức không tốt, dung mạo lại quá xấu xí, thần thiếp sợ nàng tới dọa người, cho nên mới phạt nàng ở trong ao."

Nam tử kia không chút để ý, một đôi mắt vô cùng thâm trầm hắc ám, tựa như bất kỳ ánh sáng nào tiến vào, đều sẽ bị hủy diệt đến không còn một mảnh. Hắn lười biếng quay đầu lại, có vẻ hoàn toàn không thèm để ý đảo mắt nhìn qua ao một cái. Sau đó hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân ở trong hồ, nên nói là thiếu nữ thì đúng hơn, nàng hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng như sao trong đêm tối nhìn vào hắn. Đôi môi đỏ không tì vết, da trắng như hoa lê, gương mặt thanh tú tuyệt đẹp mang theo một chút ngây thơ, tóc đen dài lượn sóng đã sớm rối loạn rũ xuống, lại mang đến phong tình khiến lòng người xao động. Nước ao làm ướt y phục xanh nhạt của nàng, dính sát vào cơ thể nhỏ xinh cân đối đó.

Nàng tựa hồ vừa có chút kinh hoảng, lại có chút tò mò mà trộm nhìn hắn một cái, khóe mắt hơi ửng đỏ, đẹp tựa như toàn bộ rừng hoa đào nở rộ trước mùa, lộng lẫy và sáng lạn.

Nam tử chỉ cảm thấy tim khẽ loạn một chút, không đau cũng chẳng ngứa, hắn nhíu mày ngay lập tức rời mắt, tựa như không thể chịu được ánh mắt của Bạch Vi Vi.

【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ +10.】

Bạch Vi Vi không kịp phản ứng, cô chỉ là muốn quang minh chính đại lộ ra gương mặt của mình thôi mà.

Cho nên đồ trang điểm bôi trên mặt cô đều là tông màu dễ trôi, khi gặp nước sẽ mất hết, trước kia nguyên chủ lại ngu ngốc sợ nhan sắc mình dọa người khi gặp nước, nên luôn dùng phấn không trôi, hại cô phải rửa mặt mất rất nhiều thời gian.

Bây giờ cô lộ mặt, cũng không có nghĩ lại còn soát được độ hảo cảm.

Chỉ như vậy mà độ hảo cảm liền tới cửa?

Hệ thống lạnh lùng nói: 【Là ai nói rằng mấy người lăn lộn từ địa ngục, sẽ không vì sắc đẹp mà rung động nhỉ?】

Bạch Vi Vi trầm mặc một hồi: "Hệ thống, ngươi có cảm thấy thị lực của Thịnh Tư Vũ tốt quá không? Chắc là 100/10."

Hệ thống: 【...】

Bạch Vi Vi: "Tôi đứng ở chỗ này cơ bản là thấy không rõ mặt hắn, sao hắn lại nhìn thấy tôi? Khoảng cách này cũng quá xa đi."

Hệ thống đang định trả lời, Bạch Vi Vi lại than nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là do dung nhan tuyệt sắc của tôi, giống như là ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ thế giới, thuận tiện chiếu sáng luôn đôi mắt đen tối của hắn, làm hắn từ xa đã có thể nhìn thấy dung mạo của tôi."

Hệ thống cảm thấy mình sắp chịu không nổi, ký chủ mặt dày vô sỉ này đã không còn cách nào cứu chữa được. Nói không nên lời.

Xa xa, Thịnh Tư Vũ mang theo một đám nữ nhân trong hậu cung rời đi.

Ngay khi Bạch Vi Vi cho rằng 10 điểm độ hảo cảm kia là giả, thì thái giám đã chạy tới nói là khẩu dụ của hoàng thượng, kéo Bạch Vi Vi lên rồi đưa cô về Thanh Nguyên Các.

Vừa về tới nơi Bạch Vi Vi ngay lập tức rửa sạch mặt mình, sau đó nhận được tin tức đêm nay thị tẩm.

Sau khi đuổi thái giám ra ngoài, Bạch Vi Vi lập tức chạy đến trước gương đồng, bôi mấy màu tím tím xanh xanh lên mặt.

___
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện