Bạch Vi Vi không dám động, hắn từng chút từng chút, ôn nhu thổi qua những vết thương kia.

Quả thực có chút giống như đang hôn.

Bạch Vi Vi sắc mặt đỏ lên, thật ngứa, mẫn cảm co ro ngón chân, nhịn rất vất vả.

Nếu là cười ra tiếng, đoán chừng có thể bị Thịnh Tư Vũ kéo ra ngoài.

Vì chuyển di lực chú ý, ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn hướng thân thể của hắn.

Lại phát hiện thân thể của hắn đều là vết thương vết tích.

Có vết roi, bị phỏng, vết đao, búa tổn thương. . .

Bạch Vi Vi chấn kinh, vết thương nhiều như vậy hắn làm thế nào sống sót? Thân thể này bên trên mỗi một tấc da , gần như đều không có chỗ lành.

Nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

So với chính vết tích do cô cào ra, hắn đây mới thực sự là vết thương a.

Bạch Vi Vi trong mắt nước mắt lại rơi xuống, đưa tay chậm rãi vuốt ve qua những vết thương kia, "Người đau sao?"
Thịnh Tư Vũ động tác dừng lại, cô ôn nhu mà ẩn chứa ngữ khí vừa buồn vừa yêu, để hắn tâm một chút liền ngọt lên.

Rõ ràng hắn đời này chán ghét nhất chính là người khác nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.

Thế nhưng là khi hắn gặp được Bạch Vi Vi, mới biết được, trên thế giới này có một người thương hại, là có thể chữa trị vết thương trong lòng của hắn.

Thịnh Tư Vũ ôn nhu nói: "Không đau, đều đã qua."

【 đinh, Nam Chủ độ hảo cảm 65. 】

Bạch Vi Vi miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Ta cũng không đau, cho nên Hoàng Thượng không cần lo lắng. Chỉ là ta đã bị lăng nhục, không thích hợp ở lại trong cung. Khẩn cầu Hoàng Thượng ban thưởng ta lụa trắng một đầu, để ta. . . Bản thân kết thúc, lấy đó làm trong sạch."

Thịnh Tư Vũ ánh mắt lóe lên một tia đau khổ, hắn cắn răng cả giận nói: "Có trẫm ở đây, nàng đừng mơ tưởng đến chết."
Bạch Vi Vi, "Vậy Hoàng Thượng để ta cạo tóc thành ni đi."

Thịnh Tư Vũ nổi giận đùng đùng nói: "Nàng là muốn trẫm đem tất cả miếu thờ đều hủy đi sao?"

Bạch Vi Vi nhịn không được ủy khuất, "Người cái gì đều không cho phép ta làm, người là Hoàng Thượng người cái gì cũng đều là đúng a."

Biểu tình này giống như một tiểu nữ nhi, rõ ràng là bi thương lại hồn nhiên chân thành như vậy.

Vừa rồi hắn còn sợ cô xảy ra chuyện về sau, sẽ tính tình đại biến.

May mắn, nàng vẫn là thiếu nữ ngu đần như trước.

Thịnh Tư Vũ nhìn những vết tích trên người cô, càng nhìn càng chướng mắt, "Nếu như nàng không cách nào quên đi nó, như vậy ta liền để nàng quên."

Nói xong, hắn đột nhiên hướng trong nước đè ép cô.

Bạch Vi Vi cả người mơ hồ, vừa rồi còn rất tốt, hiện tại lại muốn dìm chết cô rồi?
Cmn, cái này có phải muốn ngược chết cô rồi không?

Một giây sau Thịnh Tư Vũ cũng cả người cúi đầu tiến vào trong nước, phong bế môi run rẩy của cô, hung hăng gặm nuốt.

Bạch Vi Vi không thể thở nổi, chỉ có thể bất lực mở ra môi, mà lưỡi của hắn tựa như là một thanh công thành kiếm, hung hăng đi vào, ôm lấy đầu lưỡi của cô không quan tâm dây dưa.

Ướŧ áŧ kịch liệt hôn, ngạt thở đến đau đớn, để Bạch Vi Vi cả người đều lâm vào một loại kỳ dị trống không.

Cô trốn không thoát, cũng vô pháp giãy giụa.

Thịnh Tư Vũ thân thể cường tráng, tựa như là một cái lồng sắc chăm chú trói buộc chặt cô, tước đoạt hô hấp của cô.

Duy nhất cô cảm thụ, chỉ là bọn họ răng môi ở giữa vuốt ve cảm xúc trơn nhẵn.

Đợi đến Thịnh Tư Vũ đưa cô từ trong nước ôm ra, Bạch Vi Vi cảm thấy mình cả người cùng linh hồn đều xuất ra.
Cô coi là đây chính là cực hạn, thế nhưng Thịnh Tư Vũ đưa cả người cô đặt ở một bên ao, bắt đầu hôn trên dấu vết trên người cô, cô mới phát hiện.

Thịnh Tư Vũ này là cầm thú, vậy mà dự định, Bá Vương ngạnh thượng cung a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện