Edit: Vũ Phúc Miêu Vy

Cô vội vàng lắc đầu, "Ngày mai lại mặc đi."

Thịnh Tư Vũ gật đầu, phát hiện đêm đã khuya, liền để người đưa tới một chút canh ngọt Bạch Vi Vi thích, lo lắng cô sẽ bị đói, ngày mai sẽ nhịn không được.

Bạch Vi Vi cảm thấy Thịnh Tư Vũ mặc dù ngay từ đầu rất khó công lược, thế nhưng là công lược về sau, hắn thật ra rất ấm áp nha!

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Thịnh Tư Vũ người này lịch duyệt phong phú, biết tất cả mọi chuyện một chút, đi qua địa phương cũng nhiều.

Cho nên nói tới nói lui, đặc biệt có thú chơi vui.

Chỉ là bình thường hắn là Hoàng đế, nghiêm túc quen , căn bản không người nào dám cùng hắn nói chuyện phiếm như thế.

Không biết làm sao liền nói đến lúc hắn suất lĩnh đại quân vào cung.

Thịnh Tư Vũ thanh âm cũng trầm ngâm xuống, "Lúc ấy là Thái tử tự tay gϊếŧ Tiên Hoàng, mà Nhị Hoàng Tử cũng bị người mình phản bội đâm chết, mà mẫu phi ta. . ."
Nói đến đây, Thịnh Tư Vũ đột nhiên khổ sở nói không được.

Người trong thiên hạ đều cho là hắn thủ đoạn độc ác, gϊếŧ chết thân nhân của mình, để bản thân thượng vị.

Thế nhưng là ai biết, hắn ngay từ đầu căn bản cũng không có dự định làm Hoàng đế.

Bạch Vi Vi biểu lộ cũng trở nên nặng nề.

Lúc này, cô biết cái gì an ủi đều vô dụng, bởi vì Thịnh Tư Vũ chỉ cần thổ lộ hết liền đủ.

Thịnh Tư Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, "Trẫm lúc làm hoàng đế, cũng là nghĩ lấy một ngày có thể báo thù, mà lúc đó vẫn luôn ở bên ngoài lĩnh quân, cho nên nhìn thấy quá nhiều bách tính chịu khổ. Trẫm liền nghĩ, nếu như trẫm làm hoàng đế, nhất định sẽ không để cho bách tính khổ như vậy."

Bạch Vi Vi âm thầm cảm thán: Đúng là Hoàng đế tốt a.

Cô đưa tay, nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: "Người là một vị hoàng đế tốt."
Thịnh Tư Vũ tâm tình có chút ngột ngạt, nghe được sự an ủi của cô, nhịn không được nói: "Trẫm tình nguyện mình không phải Hoàng đế."

Như vậy, liền có thể mang theo cô rời đi nơi này, không cần gặp người khắp thiên hạ khiển trách.

Trời đã tỏa sáng, trong bất tri bất giác, bọn họ đều đã ngồi một đêm.

Bạch Vi Vi phi thường bình tĩnh để người bưng trà tới, sau đó đưa cho Thịnh Tư Vũ, "Đợi chút nữa chúng ta liền thành thân, uống chút nước trà tỉnh một chút tinh thần đi."

Thịnh Tư Vũ không có suy nghĩ nhiều, vừa muốn uống.

Bạch Vi Vi cũng đã ôm lấy tay hắn, nụ cười sáng tỏ giảo hoạt, "Uống trà giao bôi đi."

Thịnh Tư Vũ sững sờ, nhịn không được lộ ra nụ cười, sau đó thuận động tác của cô, có chút phí sức hoàn thành động tác uống trà giao bôi.

Đợi đến uống xong không lâu, Thịnh Tư Vũ đột nhiên toàn thân run lên, một hồi liền ngã xuống.
Trà này có bỏ thuốc.

Người uống sẽ không mất đi ý thức, nhưng là cũng vô pháp động đậy.

Bạch Vi Vi nhìn Thịnh Tư Vũ một mặt không dám tin, cô nụ cười không thay đổi, nhưng là biểu lộ lại thêm ra vài tia cảm xúc bi thương.

"Người tới, hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo."

Tô Đức đi tới, tại lúc Thịnh Tư Vũ ánh mắt phẫn nộ, cho hắn mặc quần áo tử tế.

Bạch Vi Vi nhìn thấy hắn bàn trừ không có cài tốt, khom người ôn nhu giúp hắn cài.

Xong về sau, Bạch Vi Vi mới đối với Tô Đức nói: "Vậy chúng ta đi."

Thịnh Tư Vũ im lặng nhìn bọn họ.

Tô Đức phản bội hắn? Bạch Vi Vi đâu?

Bọn họ muốn làm gì?

Thịnh Tư Vũ giờ khắc này tâm tình dày vò đến đáng sợ.

Rất nhanh, Thịnh Tư Vũ liền bị người mang lên trên long ỷ, sau đó mang lên cửa cung trên tường thành, nơi này phi thường cao, đủ để nhìn thấy đại thần quỳ phía dưới.
Mà phía dưới đại thần ánh mắt tốt một chút, cũng nhìn thấy Thịnh Tư Vũ ngồi ở phía trên.

Tất cả mọi người hô to vạn tuế, sau đó chính là kịch liệt khẩn cầu Hoàng Thượng cho bọn họ một cái thuyết pháp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện