Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.

Bạch Vi Vi kêu khóc cũng dần dần biến mất, Hà Bạc An có chút chần chờ chờ đợi một hồi, liền đi tới kéo chăn bông của cô, thấy cô thật ra đã ngủ.

Hắn giận dữ lay cô, "Nữ nhân, dậy đi."

Bạch Vi Vi mệt mỏi, cộng với việc cô có thể sẽ bị một số tác động tiêu cực khiến cơ thể bắt đầu phát sốt.

Vì vậy, bây giờ cô đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể đáp trả hắn ta.

"Phát sốt còn uống rượu, một ngày nào đó tìm đường chết chính mình cũng không biết."

Hà Bạc An khịt mũi, hắn đang trần như nhộng đứng bỗng thấy lạnh, không có máy sưởi sao? Hắn với lấy điều khiển từ xa của máy điều hòa, kết quả không có phản ứng gì.

Điều hòa bị hỏng.

Bây giờ là cuối thu, đặc biệt mát mẻ vào ban đêm.

Hà Bạc An nhíu mày, đi ra ngoài, về phòng, thấy máy lạnh vẫn ổn.
Mặc dù tất cả những thứ của hắn đã bị lấy đi, nhưng chăn ga gối đệm vẫn còn đó.

Hà Bạc An cứ thế nằm vật ra giường trong phòng, dù sao hắn không lạnh là được, còn Bạch Vi Vi thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Hắn kéo chăn bông, trùm kín đầu chuẩn bị đi ngủ, hơn hai ngày chưa nghỉ ngơi hắn cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng không hiểu sao, lật đi lật lại, nghĩ đến đêm nay Bạch Vi Vi khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn.

Hắn chưa bao giờ thấy cô yếu đuối và hèn mọn như vậy.

Như thể tất cả lớp vỏ cứng rắn của cô đã bị vỡ tan, để lại là sự mềm mại bên trong.

Cô bị sốt, không có sưởi, nghe nói có người bị sốt sẽ chết.

Người phụ nữ đó là một tai họa, cô không nên chết dễ dàng như vậy.

Hà Bạc An trở mình được vài phút, nổi cơn tam bành, chạy đến phòng Bạch Vi Vi thì thấy người phụ nữ ngủ không ngon, lại còn đạp tung chăn bông ra, mặt đỏ bừng như đít khỉ.
Đây chỉ đơn giản là tán tỉnh cái chết.

Hà Bạc An đưa tay sờ trán cô càng thêm nóng.

Bạch Vi Vi nóng đến khó chịu, trên trán chợt cảm thấy hơi lạnh, không khỏi xoa xoa, giống như một con mèo không ngủ được.

Hà Bạc an cảm nhận được cô ôn nhu lề mề, tóc cắt ngang trán, ôm lấy mu bàn tay của hắn, khiến làn da hắn có cảm giác run rẩy một hồi.

Hắn nhanh chóng đem tay rút trở về, còn vẩy mấy lần, dường như liền có thể đem cảm giác từ Bạch Vi Vi vứt bỏ.

Sau đó hắn liền lấy trong tủ thuốc ra thuốc hạ sốt, lần này làm sao cũng muốn đem thuốc nuốt xuống.

Hắn đổ nước ấm, nhét thuốc vào miệng cô rồi đưa tay đỡ đầu cô lên và cho cô uống nước.

Kết quả là sắc mặt của Bạch Vi Vi xấu xí, lại như muốn nôn ra.

Hà Bạc An không biết có chuyện gì, trong lòng tràn đầy ý nghĩ bắt cô uống thuốc, khi nhận ra mình đang làm gì thì môi hắn đã bịt chặt môi cô, dùng sức ép mạnh và thô bạo, khiến cô nuốt xuống thuốc.
Bạch Vi Vi khó thở, vội vàng uống thuốc.

Còn Hà Bạc An thì như bị sét đánh, duy trì động tác hôn cô, cứng đờ mất mấy giây.

Sau đó liền đẩy Bạch Vi Vi ra, cả người như bốc hỏa, "Phi phi phi, trúng tà rồi."

Hắn vội vàng súc miệng, súc miệng xong mới nhận ra mình đang cầm trên tay cái chén của Bạch Vi Vi ...

Hà Bạc An tàn nhẫn đặt chiếc cốc trong tay xuống, coi như cả thế giới nợ hắn tám mươi tỷ, trả lại cho Bạch Vi Vi.

"Tôi rất muốn bóp chết cô."

Hà Bạc An bế cô bằng chăn bông rồi sải bước về phòng.

Hắn nhét cô vào giường của mình, đặt một cái gối ở giữa, và nằm xuống bên kia.

"Cứ coi như tôi có tâm địa tốt, dù sao ngày mai qua đi hai chúng ta cả đời không qua lại với nhau."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện