Editor: Ngạn Tịnh.

“Ừm...”

“Là cái dạng này, bây giờ công chúa nhỏ hẳn đang ở thời kỳ phản nghịch, cho nên có chút lòng phản kháng, cho nên ấy à, lão đại anh càng lạnh nhạt, cô ấy sẽ càng nhiệt tình.”

“Nếu anh ngoan ngoãn...”

“Khụ khụ.” Đối diện ánh sáng lạnh đảo qua, Trần Nhạc nhanh chóng đổi từ, “Nếu anh đối xử với cô ấy tốt hơn một chút, cô ấy sẽ mất đi hứng thú với anh, cái này gọi là, ừm, định luật gì gì kia, dù sao đối với thiếu nam thiếu nữ đều đặc biệt chuẩn.”

“Thật sao?” Cố Mặc Trình có chút nghi hoặc, đây là lần đầu tiên Trần Nhạc được trọng dụng, tuy rằng trong lòng cô cũng có chút không xác định, nhưng cô vẫn chắc chắn gật đầu, “Lão đại, nếu anh không muốn làm cho quan hệ của anh và công chúa nhỏ vượt qua ranh giới, vậy anh có thể đắp nặn bản thân thành hình tượng một người cha, dù sao, chờ sau khi cảm giác cha con của hai người được xác định, côn chúa nhỏ sẽ không nghĩ nhiều nữa.”

“Thật sao?”

Nghe ra dường như rất có đạo lý, Cố Mặc Trình ừ một tiếng, “Được rồi, tôi đã biết, nói tóm lại, chính là làm một người cha tốt?”

“Là đắp nặn một hình tượng người cha tốt.” Ánh mắt Trần Nhạc lấp lánh, “Phương pháp đắp nặn hôm nay tôi sẽ đi sửa sang ngay, ngày mai lại đưa cho anh, lão đại, có phải anh cảm thấy tôi cũng đã có thể thoát khỏi anh trai mình, là một người độc lập rồi không?”

“A.”

Cố Mặc Trình thả đồ lên kệ sách, “Ngày mai sửa sang xong hồ sơ rồi lại nói tiếp.”

“Được!”

Hai giờ sáng, từng người trở về phòng, Cố Mặc Trình nằm trên giường chốc lát, rồi mới rất không thoải mái lấy quyển sách quý báu dưới gối, nhẹ giọng đọc.

Thật lâu, lòng anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Bên kia, Trần Nhạc bắt đầu lật xem tư liệu, tra hơn một tiếng, cô lộ ra một cái tươi cười.

Đúng.

Trên sách đích xác có một hàng chữ như thế, bồi dưỡng tình cảm cha con tốt đẹp đích xác có thể dùng để lẩn tránh tình cảm nào đó, Trần Nhạc vội vàng thở phào nhẹ nhõm cũng không phát hiện một hàng ghi chú nhỏ đằng sau.

Giới hạn trong...

(Áp dụng với thiếu nữ từ 6- 15 tuổi, tuổi càng nhỏ càng thành công)

Hậu quả của tuổi quá lớn----

Ừm, trên thế giới này có một loại tình yêu gọi là tình mến yêu cha, cha không thể yêu, nhưng nếu không phải cha con ruột, yêu rồi cũng hoàn toàn không chút áp lực.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Nhất Lan rời giường, không khí chung quanh một mảnh tươi mát, cô ngáp một cái, bị Trần Nhạc vớt từ trên giường xuống xe lăn, “Chị Nhạc Nhạc, sáng nay ăn gì vậy?”

“Tùy tiện ăn gì đó thôi.” Trần Nhạc đẩy xe lăn đi về phía trước một đoạn, trong nháy mắt Lục Nhất Lan quay đầu nhìn thấy Cố Mặc Trình, cô cảm giác mắt mình mù cmnr!

Trên thân người đàn ông là một chiếc tạp dề cực kỳ tươi mát, đứng thẳng tắp, trong tay cầm nồi niêu, rồi mới xoay người hỏi, “Em muốn ăn cái gì?”

“...”

Lực đánh sâu vào thị giác quá lớn, Lục Nhất Lan nghiêng người về sau một chút, “Cố ca ca, hôm qua anh chịu phải kích thích gì sao?”

“Không có chịu kích thích.” Cố Mặc Trình tắt bếp ga, lại hỏi, “Em không muốn ăn bữa sáng sao?”

“Có cái gì em ăn cái đó.”

Trong một mảnh kinh ngạc của Lục Nhất Lan, Cố Mặc Trình lại lần nữa mở bếp, sau đó chiên trứng.

Động tác của anh rất thành thạo, trong không khí rất nhanh liền tràn ngập một cổ hương vị trứng gà, Lục Nhất Lan cảm thấy phong cách vừa thay đổi này có chút quái dị, liền hỏi hỏi, “Chị Nhạc Nhạc, có phải Cố ca ca chịu kích thích gì không?”

“Hả?” Trần Nhạc ạch một tiếng, rồi mới lén lút hỏi, “Công chúa nhỏ, sao em lại hỏi như vậy?”

“Không có gì...”

Chỉ là từ lúc bắt đầu tiến vào tiểu thuyết này, chưa bao giờ thấy Cố Mặc Trình thân thiện và vẻ mặt dịu dàng đến vậy mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện