Editor: Ngạn Tịnh.

Tình yêu thuần túy lại khó có được này, muốn được người khác chúc phúc.

Đương nhiên...

Anh cũng muốn.

Cố Mặc Trình muốn càng nhiều người nhìn thấy, anh hạnh phúc, nói đơn giản chính là muốn khoe.

Chó độc thân ấy à, trước nay đều không phải động vật được bảo hộ.

Nhà ăn căn cứ, nơi này là nhà ăn trung tâm của căn cứ, vị trí rất lớn, người cũng không ít, Cố Mặc Trình dường như cũng thường tới, ngựa quen đường cũ liền lôi kéo Lục Nhất Lan đi vào một căn phòng, một đường đi tới, những người đó nhìn thấy hai tay nắm chặt của hai người, cũng có một ít ánh mắt nghi hoặc.

Lão đại đây là! Yêu đương!

Đẩy ra cửa phòng, Trần Khoái Trần Nhạc cùng các quản lý liên quan đều khựng lại, bọn họ vốn đang giơ cái ly cũng khựng lại giữa không trung.

Cố Mặc Trình không quản bọn họ, trực tiếp đi vào, đương nhiên phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.

Trần Nhạc cong môi, “Tới, giới thiệu cho mọi người một chút, lão đại, tất cả mọi người đều quen biết! À, người bên cạnh lão đại này, chính người mà anh trai tôi thường treo ở bên miệng kia, công chúa nhỏ!”

“Thiên Di, con gái Thiên lão đại, mọi người hẳn đều không xa lạ.”

Đám người nghe thấy vậy, đều gật gật đầu, sau đó chào hỏi với Lục Nhất Lan, sau khi khẽ gật đầu, mọi người mới phát hiện, biểu tình của Cố Mặc Trình, ạch, dường như có chút không tốt.

Trần Khoái cảm thấy không đúng.

Bỗng nhiên thoáng nhìn qua hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, hắn bừng tỉnh đại ngộ, buổi tụ họp hôm nay, không phải để mọi người nhận rõ công chúa nhỏ của bang hội, mà là muốn nói cho mọi người biết, bang hội có phu nhân.

Hắn thanh thanh giọng nói, “Lão đại.”

Trần Khoái ở trong đám có uy tín không tệ, tiếng ồn ào rất nhanh dừng lại, “Lão đại, anh với công chúa nhỏ...” Hắn giống như nghi hoặc một giây đồng hồ, rồi mới hỏi, “Có phải hai người ở bên nhau hay không?”

“Hay là nên hỏi, có phải sau này nên gọi vị này là chị dâu hay không?”

“Ừm.” Giọng nói rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều, Cố Mặc Trình kéo tay Lục Nhất Lan, “Công chúa của tôi.”

“A a a a a!”

“Ấu ấu ấu!”

Một trận tiếng ồn ào bay lên, rất nhiều người nâng chén ăn mừng với Lục Nhất Lan, tất cả đều bị Cố Mặc Trình chặn lại, “Cô ấy còn nhỏ, không uống rượu.”

Ai, lời này thật vi diệu nha.

Thì ra lão đại, chậc chậc, thích trẻ con à.

Ở trong phòng bao khoe ra một hồi, Cố Mặc Trình kéo tay Lục Nhất Lan ra khỏi nơi này.

“Cố ca ca, sao không dứt khoát ở lại ăn một bữa?”

“Qúa ồn.” Cố Mặc Trình lắc đầu, “Chúng ta mở một bàn khác, từ từ ăn.”

“Dạ...”

“Ngay từ đầu anh không biết nơi này còn người khác, mới mang em đến đây.” Người đàn ông giải thích còn rất nghiêm túc.

Chỉ là----

Thật sự không biết sao, căn cứ thế lực ngầm thứ ba mỗi tuần đều tụ họp liên hoan một lần, mấy năm qua, chưa từng dời lịch hay trễ lịch, hôm nay, lại là thứ tư.

Ồ hố?

Cơm nước xong, đi dạo trong căn cứ một lát, cuối cùng Cố Mặc Trình đưa Lục Nhất Lan về phòng của cô, “Ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến.”

“Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, Thiên, chúng ta đi thành phố S đi, anh nhớ rõ em từng nói, đại học S, là giấc mộng của em.”

“A.” Lời này đều là cô bịa chuyện mà.

Bất quá đại học S chuyên về học văn, thật là nghề cũ, hơn nữa khoảng cách thành phố S với nơi này cũng rất dài, vị trí mới, bắt đầu mới, thành phố mới, cũng có chờ đợi mới.

“Được.”

“Vậy... Em chờ anh trở lại.”

Cuộc đối thoại kết cùng với một cái ôm.

Cái ôm của Cố Mặc Trình rất vững vàng, anh cảm thấy, ừm, khá tốt.

Tất cả đều kết thúc, anh sẽ đi thành phố S kinh doanh thật tốt, cũng sẽ không quá kém bây giờ.

Cùng lắm thì----

Còn có thể tẩy trắng.

Một ngày nào đó, anh có thể không cần phải rời khỏi cô, cô cũng có thể không cần phải chờ đợi nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện