Editor: Ngạn Tịnh.

Tất cả trần ai lạc định(*).

(*) Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc

Y học lâm sàng khủng bố của đại học A, Lục Nhất Lan không học nổi nữa.

Hơn nữa, thành phố này, Cố Mặc Trình cũng không thích.

Ánh nắng tươi sáng, Lục Nhất Lan tự mình lái xe đến trường học làm thủ tục thôi học.

Xe trực tiếp dừng lại trước tòa nhà, cô mở cửa xe, lập tức đi tới phòng hiệu trưởng.

Tất cả đều giống như nửa năm trước, chỉ là có một chút khác biệt----

Hơn nửa năm trước, là Cố Mặc Trình mang theo cô đến đây, khi đó, cô là em gái Cố Mặc Trình.

Hơn nửa năm sau, là tự cô một mình tới đây, nhưng lúc này đây, Cố Mặc Trình đã thành bạn trai của Lục Nhất Lan.

Chìa khóa xe xoay tròn dưới ngón tay.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

“Hiệu trưởng.” Lục Nhất Lan cười cười, “Em tới làm thủ tục.”

“Bạn học Thiên Di tới rồi à.” Ông hiệu trưởng tươi cười rất hòa ái, đẩy tập hồ sơ tới trước mặt cô, cười nói, “Đây là học tịch của em, cái kia---- Sau khi em thôi học, Cố tiên sinh sẽ...”

“Cố tiên sinh sẽ không bỏ đầu tư.” Thì ra giao dịch của lão đại hắc bang cùng ông hiệu trưởng, đơn giản thô bạo.

Đều là dùng tiền đập ra thiên sứ nhỏ.

Nói chuyện trong chốc lát, Lục Nhất Lan cầm học tịch của mình ra cửa, lúc sắp lên xe, cô lấy di động ra liếc mắt một cái, ma xui quỷ khiến lại đi về phía lớp học hệ tâm lý của trường.

Con đường không dài, xuyên qua rừng trúc cùng rừng lá phong, Lục Nhất Lan nhớ rõ, cô cùng Mạnh Ảnh luôn ở nơi này không hẹn mà gặp.

Nghĩ đến chàng trai mặt trẻ con kia, cô nở nụ cười.

Chỉ chốc lát sau, một mảnh kiến trúc rất đặc sắc xuất hiện trước mặt, bây giờ dường như đang giờ đi học, cho nên Lục Nhất Lan ở sân thể dục bên này đợi một hồi.

Không lâu liền tan học, trên sân thể dục đều là người, cô liền tùy tiện bắt được một người, “Cho hỏi, chuyên ngành hệ tâm lý có phải có một bộ trưởng, tên Mạnh Ảnh?”

“...”

“Tôi là tân sinh, chưa từng nghe thấy cái tên này---“

Kêu lại hỏi mấy người, tất cả mọi người đều nói chưa từng nghe qua, Lục Nhất Lan nhăn lông mày, không phải Mạnh Ảnh nói mình ở hệ tâm lý rất có thanh danh sao, sao lại chẳng có một ai quen biết chứ?

“Bạn học, bạn có biết bộ trưởng chuyên ngành tâm lý...” Lục Nhất Lan còn chưa nói tới hai chữ Mạnh Ảnh, liền có người đánh gãy lời cô.

“Cô nói bộ trưởng chuyên ngành hệ tâm lý?” Cô gái kia rất kinh ngạc, “Là tôi.”

“...”

Trong lòng Lục Nhất an tràn ngập hoài nghi.

Mạnh Ảnh lừa cô.

Lúc cô gái tóc dài nghe thấy hai chữ Mạnh Ảnh sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn, “Học muội, cô đừng làm tôi sợ, Mạnh Ảnh là học trưởng ba năm trước của chúng tôi, nhưng đã qua đời ba năm rồi, cô là người quen của cậu ta sao?”

Lục Nhất Lan: “!”

Qua đời?

Đã chết rồi?

Sau đó, cô gái kia còn nói gì đó nữa, Lục Nhất Lan nghe không quá rõ, chỉ cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.

Chết rồi?

Vậy người trước đó nói chuyện đến vui vẻ với mình như vậy, rốt cuộc là ai?

Trong lòng Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút hồi hộp, nhưng nhớ tới, Mạnh Ảnh còn để lại cho cô một dãy số điện thoại, cô hít sâu một hơi, có chút run rẩy lấy di động ra.

Tích.... Tích....

“Alo.”

Giọng nói của chàng trai vẫn mang theo sạch sẽ sang sảng như cũ, “Chị gái nhỏ tìm tôi có việc sao?”

“... Anh, tôi đến hệ tâm lý tìm anh, anh không có ở đây.”

“Ai.” Bên kia truyền đến tiếng than nhẹ, “Đã nói với cô đừng đến trường học tìm tôi mà.”

Giọng nói của Mạnh Ảnh nhẹ nhàng nhu hòa, “Cô không tìm thấy tôi đâu.”

“!”

“Anh có ý gì?”

“Lục Nhất Lan, tôi đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, vậy tôi đi trước ~ còn có, sự tồn tại của tôi là một bí mật, chị gái nhỏ, cô nhất định phải bảo vệ tốt bí mật của hai chúng ta đó.”

Điện thoại bỗng nhiên bị cắt đứt, lại gọi----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện