Editor: Ngạn Tịnh.

Lục Nhất Lan ừ một tiếng, Trần Khoái ở bên cạnh nhanh chóng đi tới trước mặt bánh kem.

“Công chúa nhỏ, vẫn là để tôi làm đi.”

Nhìn động tác của người đàn ông trước mặt, Lục Nhất Lan có chút kinh ngạc, cũng cảm giác có chút kỳ quái.

Người nơi này đều bày ra tư thế đứng nghiêm, còn có ánh mắt đều tập trung về một nơi, thứ hiện lên trong mắt đều rất kỳ quái.

Dừng một chút, cô nghiêng đầu hỏi, “Chỉ có hai chúng ta ăn bánh kem sao?”

“Em ăn trước, ăn xong mọi người lại ăn.”

“Như vậy à.”

Lục Nhất Lan không nói chuyện, Trần Khoái nhanh chóng cắt một khối bánh kem nhỏ từ trên bánh kem lớn xuống, đưa cho cô, “Công chúa nhỏ, ăn đi.”

“Được ạ.” Sau khi cô nhận lấy dĩa bánh kem, cả trái tim Cố Mặc Trình đều nhảy lên cuống họng. Vào ngay lúc này, Lục Nhất Lan lại ai một tiếng, “Đúng, Cố ca ca, anh không ăn sao?”

“...”

“Em ăn trước.” Tay anh nắm chặt lại.

Một ngụm lại một ngụm ăn bánh kem, ánh mắt người chung quanh ngày càng sáng. Chỉ là, một phút đồng hồ, hai phút, ba năm phút sau, dĩa trống không, cái gì cũng không có.

Mặt Cố Mặc Trình bỗng nhiên đen đi, tròng mắt Trần Khoái cũng sắp rớt ra cmnl!

“Gọi 120” (Cấp cứu)

Không biết là ai ở trong đám người rống lên một tiếng, tiếp theo chính là một mảnh tiếng hô, đi rửa ruột nhanh! Rửa ruột! Rửa ruột!

Nghe thấy rửa ruột, sắc mặt Cố Mặc Trình thay đổi, nắm tay Lục Nhất Lan, “Đi----“

“Mọi người là muốn tìm cái này sao?”

“...”

Kim cương dưới ánh đèn phát ra hào quang lấp lánh, sắc thái động lòng người kia, từng chút từng chút tiến vào tim của mọi người.

Một chiếc nhẫn độ cung thật đẹp.

“Thật là có ý tưởng mới, thế nhưng còn đặt nhẫn ở trong bánh kem.” Lục Nhất Lan cúi đầu nở nụ cười, “Ai đưa ra kiến nghị này vậy, thật là---- Không sợ em ham ăn nuốt luôn cái nhẫn này sao?”

Một phòng an tĩnh.

Không khí xấu hổ lan tràn toàn bộ phòng bao, Lục Nhất Lan giơ nhẫn lên nhìn Cố Mặc Trình, “Cô ca ca, cái nhẫn này... Anh muốn làm gì?”

“...”

“Cầu hồn!”

Một đám thần trợ công, không phải chỉ để trưng cho vui, đám người trong căn cứ thấy Cố Mặc Trình trầm mặc, trực tiếp đồng thanh rống to, “Chị dâu, lão đại muốn cầu hôn cô!! Cầu hôn! Cầu hôn ~”

“Cầu hôn?”

Giọng nói thanh thúy dễ nghe của cô gái ở chỗ này dường như càng nổi bật.

Hoàn cảnh rất ồn ào, nhưng không biết vì sao, lỗ tai Cố Mặc Trình, lại có thể tinh chuẩn bắt giữ chút dao động kỳ dị kia, “Anh----“

Yết hầu có chút khô khốc, anh liếm liếm khóe môi.

“Anh yêu em.”

“Xin em gả cho anh, được không?”

“Oa aaaaaaa!”

Môt mảnh vỗ tay rầm rộ, Trần Nhạc tùy thời nhanh chóng mở ra âm nhạc phối hợp, một làn tiếng dương cầm dễ nghe ùa tới.

“Thiên.”

Dưới một mảnh tiếng hoan hô và tiếng nhạc du dương, Cố Mặc Trình quỳ một gối xuống đất, “Đời này của anh, gặp hai người họ Thiên, một người cứu rỗi nửa đời trước của anh, một người là sự ấm áp nửa đời sau của anh.”

“Người trước là cha em, người sau... Chính là em.”

“Thiên, ở naăm em 20 tuổi này, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Cố Mặc Trình hơi hạ mi mắt, hàng mi dài ở dưới ánh đèn đánh ra một cái bóng mờ, “Gả cho Cố Mặc Trình 27 tuổi, cùng anh ta đi đến cuối đời.”

“...”

Lục Nhất Lan chậm chạp không lên tiếng, tiếng hoan hô và tiếng cười dần dần nghỉ ngơi, một đám người dán chặt ánh mắt lên người hai người.

“Anh thổ lộ, không sáng tạo chút nào.”

Cố Mặc Trình: “!”

“Nhưng em đồng ý.”

Cố Mặc Trình: “!!”

“Em đồng ý rồi?” Người đàn ông đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ, cái loại sung sướng này, là cản như thế nào, cũng không ngăn được.

“Đồng ý rồi.” Lục Nhất Lan ngước mắt, “Bởi vì em cũng thích anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện