Editor: Ngạn Tịnh.

Hoàng Đế vừa định làm khó dễ, kết quả..

Lục Nhất Lan chỉ muốn nói, thời cơ Quân Tử Ngọc hôn mê, còn khá tốt....

Hoàng Đế tức giận, sau đó đứa bé vốn còn đang duy trì dập đầu giữa điện kia, bỗng nhiên phịch một tiếng, ngã trên mặt đất.

Hoàng Thượng kinh ngạc một lúc, nhanh chóng giơ tay, “Truyền thái y!”

Dù sao cũng là đứa con trai út yêu thương đã lâu, trong lòng, khẳng định có chút lo lắng.

“Được rôi, chuyện này, không phạt nặng hai đứa. Tử Ý cùng Thập Nhất, cấm túc trong cung Thái Tử ba tháng, không được truyền triệu thì không được ra.”

“Tạ phụ hoàng.”

Truy cứu lâu như thế, Hoàng Đế cũng mệt mỏi, chờ sau khi Thái y tới xem qua Quân Tử Ngọc, nói hắn chỉ là hôn mê bình thường, Hoàng Đế vung tay lên, trong lúc đó kiếp sống ngục giam ba tháng trong cung Thái Tử, bắt đầu rồi.

Buổi sáng màu đông, Quân Tử Ngọc bò dậy, phát hiện đại ca nhà mình đang quỳ gối ở chính sảnh, bên cạnh còn có hai thái giám thân tín bên cạnh Hoàng Thượng.

Hắn chớp mắt một cái liền cảm thấy không tốt, nhanh chóng vọt tới bên kia, “Sao huynh ấy lại quỳ gối nơi này?”

“Thập Nhất điện hạ.” Đại thái giám giơ phất trần lên, có chút lấy lòng cười, “Bệ hạ nói... Thái tử điện hạ quản lý không nghiêm, phạt quỳ hai canh giờ(*), tạp gia cũng là mượn chỉ đến đây, vẫn xin Thập Nhất điện hạ đừng làm khó xử.”

(*) 1 canh giờ= 2 tiếng.

“...”

Cậu bé đứng ở một bên, màu đỏ trên trán hắn vẫn chưa biến mất, Lục Nhất Lan nhìn hắn, “Thời tiết lạnh, không mặc tốt quần áo thì lên giường đi.”

“Ta không đi!”

Quân Tử Ngọc thật sự quật cường, thế nhưng trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, đón gió lạnh, nghiêm chỉnh quỳ ngang hàng với Lục Nhất Lan.

Lục Nhất Lan: “...”

“Đi lên giường.”

“Ta không đi.” Vẻ mặt Quân Tử Ngọc đầy ghét bỏ, “Nếu chuyện là do ta mà ra, ta sẽ không chiếm tiện nghi!”

“Hai vị công công.” Lục Nhất Lan nghiêng đầu, “Để ta đưa Thập Nhất hoàng tử lên giường trước, lại quay lại quỳ, thời gian tính từ đầu, tuổi tác đệ ấy còn nhỏ, không chịu được.:

“Thái Tử điện hạ nói phải!” Hai người không ngừng gật đầu, đúng vậy, một Thái Tử bị bệnh bọn họ còn có thể đối phó, vạn nhất lại thêm một Thập Nhất hoàng tử, đến lúc đó bọn họ khẳng định sẽ bị Hoàng Hậu lột một tầng da.

Được khẳng định, Lục Nhất Lan trực tiếp đứng lên.

Cô 12 tuổi so với Quân Tử Ngọc, có ưu thế trời sinh, hơn nữa sức lực cô khá lớn, thế nhưng lập tức bế Quân Tử Ngọc từ dưới đất lên.

Hắn vừa muốn giãy giụa, đã bị giọng nói có chút lạnh bên tai trấn trụ, “Ta quỳ hồi lâu, đệ vừa động, chúng ta sẽ cùng nhau ngã xuống.”

Hắn ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Lục Nhất Lan, lôi kéo vạt áo của cô, vẻ mặt rối rắm nhìn cô, “Ngươi cần gì như vậy...”

“Vết thương trước điện vẫn chưa tiêu hết, cậy mạnh cũng không phải bây giờ, Tử Ngọc, ngoan một chút.” Nói xong, cô lại xoa xoa đầu tóc hắn, “Chờ lát nữa quỳ xong rồi, ta còn có một tin tức xấu muốn nói cho đệ đó.”

Quân Tử Ngọc: “...”

Đây là một câu chuyện xưa bi thương.

Gió trước đại sảnh chậm rãi thổi, Lục Nhất Lan quỳ, Quân Tử Ngọc núp trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu lẳng lặng nhìn, thần sắc có chút rung động.

Trong lòng dường như có thứ gì đó chậm rãi chui từ dưới đất lên, mọc rễ nảy mầm.

Hai canh giờ thật là lâu.

Quân Tử Ngọc thấy Lục Nhất Lan đều không đứng lên nổi, mắt bỗng nhiên nổi lên một trận chua xót, cảm giác ẩm ướt lan tràn trên mặt, hắn lau mặt một phen, sau đó dúi đầu vào trong chăn.

Một lát sau, giọng nói của Lục Nhất Lan vang lên, “Sao bỗng nhiên lại khóc?”

“Không khóc!”

“Trước kia không phải khóc đến rất vui vẻ sao, sao bây giờ ngay cả khóc cũng không dám thừa nhận rồi?”

Giọng nói mang theo hơi chút trào phúng của Lục Nhất Lan truyền tới, Quân Tử Ngọc phảng phất như con thú nhỏ lao ra chăn, “Ta đã bảo là không khóc mà!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện